Chương 7: Chàng trai ta thấy được tương lai của ngươi
Ôm chặt lấy cơ thể hắn, Như Ý đôi mắt hai bên khoé mắt chảy xuống từng giọt nước mắt, ào ào khóc lớn : “Ô ô, tớ vừa rồi thấy ma, trông con ma thật đáng sợ.”
“Hả? Cậu vừa nói cái gì?” Thành Nam khuôn mặt trông nháy mắt ngưng kết.
“Tớ nói rằng tớ thấy ma, trông nó thật đáng sợ.” Nước mắt chảy ròng ròng, Như Ý vừa khóc vừa nói.
“Phụt!!! ha ha ha ha ha.” Thành Nam ngã ngửa xuống mặt đất cười lớn, lăn qua rồi lại lăn lại, hắn cười đến nỗi cả nước mắt điều chảy ra.
“Thành Nam!!! cậu cười cái gì hả, có phải cậu thấy tớ khóc cho nên vui vẻ lắm chứ gì, bởi vậy mới cười đến nỗi, ra cả nước mắt.” Như Ý tiếng khóc biến mất, khuôn mặt hoá đá.
Ngay sau đó, khuôn mặt của nàng tràn đầy phẫn nộ, thét lớn vào mặt hắn.
“Phụt, xin lỗi!!! Nhưng mà cậu không cảm thấy kì quái ư, trên đời này làm gì mà có ma! Trên đời thì chỉ có yêu ma mà không thề có ma, hơn nữa so với yêu ma thì con ma là cái thá gì mà cậu phải sợ nó hả?” Thành Nam khống chế tiếng cười của mình lại, hắn hướng nàng nói tiếng xin lỗi, bất đắc dĩ cười nói.
“Như thế thì đã sao? Cho dù con ma không đáng sợ bằng yêu ma nhưng mà tớ cũng chỉ là người bình thường mà thôi, cậu không chỉ không an ủi tớ thì đã đành, đằng này thì ngược lại, vậy mà cậu còn cười to như thế.” Như Ý khuôn mặt trở nên càng đỏ ửng nhưng mà lần này là tức giận mà đỏ ửng.
“Vậy thì cậu cho tớ xin lỗi một lần nữa, nhưng mà tại sao cậu lại nói rằng mình vẫn chỉ là người bình thường, không lẽ cậu vẫn chưa thức tỉnh ma pháp của riêng mình.” Thành Nam bất đắc dĩ đành phải xin lỗi nàng một lần nữa, ánh mắt nghi ngờ nhìn lấy nàng.
“Ngay cả ngày sinh của mình mà cậu còn không nhớ nữa à, rốt cuộc cậu có để ý gì đến tớ không hả.” Nguyên bản nghe được lời xin lỗi của hắn, cơn nóng giận đã bắt đầu hạ xuống nhưng mà trông nháy mắt kéo căng một lần nữa.
Thành Nam khuôn mặt ủy khuất ba ba, việc này đâu phải tại hắn, rõ ràng là tên kia chỉ ghi chép mình có một cô bạn gái thanh mai trúc mã nhưng đâu có ghi ngày sinh nhật liên quan đến nàng ở bên trong, cho nên hắn còn tưởng rằng nàng cũng giống như mình, đã thức tỉnh ma pháp thuộc về mình.
“Tớ quên mất rồi (´⊙ω⊙`)!”
“Thành Nam!! Cậu muốn tức c·hết tớ mới chịu vừa lòng đúng không hả.” Như Ý khuôn mặt cứng đờ, nắm chặt nắm đấm, vương nanh múa vuốt nhào thẳng vào người hắn.
“Xin lỗi!! Hồi nãy giờ tớ lo nói chuyện với cậu, mà quên mất Huyền Trang, tớ phải đi kiếm em ấy cái đã.” Vội vàng né tránh, Thành Nam lao nhanh lên cầu thang, hắn sợ mình còn ở lại chỗ này có thả năng sẽ bị nàng đ·ánh c·hết.
“Thành Nam!!! Đứng lại ngay cho tớ.” Tiếng thét chói tai vang vọng cả tòa nhà.
“Phù, mai quá!” Đi lên tầng lầu, Thành Nam nhìn khắp nơi, cuối cùng bước vào một căn phòng.
Hiện tại hắn cần tránh mặt Như Ý một thời gian, đợi đến lúc nàng bình tĩnh thì hắn sẽ đi ra, bây giờ mà xuất hiện trước mặt nàng thì có mà b·ị đ·ánh cho một trận.
Bước vào trong phòng, Thành Nam đóng cửa lại ngồi vào vách tường.
Căn phòng này có một cửa sổ liên thông bên ngoài nhưng mà đã bị từng sợ dây leo che khuất cửa sổ.
“Tiếng gì vậy.” Thành Nam đột nhiên nghe được tiếng rụt rịt từ phía ngoài cửa sổ, hắn đứng dậy tiến lại gần.
Ngay đúng lúc này, từng sợ dây phía ngoài cửa đột nhiên bị cắt đứt, một bàn tay con người luồng vào bên trong cửa sổ.
Một ông lão từ bên ngoài cửa sổ leo vào, mặc áo bào đen che khuất thân thể chỉ để lộ khuôn mặt của mình.
“Phù...” Nhảy vào cửa sổ, ông lão thở phào nhẹ nhõm, quay mặt lại thì nhìn thấy Thành Nam đang ngẩng người nhìn hắn, bốn ánh mắt giao hội lẫn nhau, bầu không khí trở nên yên tĩnh.
“Chàng trai trẻ, ta đã thấy được tương lai của ngươi, vì vậy mà ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện, đổi lại ta sẽ tặng ngươi một thứ.” Cả hai điều không nói một lời nào, cho đến khi ông lão là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí.
“Hả??? ಠಿ_ಠ!” Thành Nam trên xuất hiện ba dấu chấm hỏi.
“Tin ta đi, ta thật sự nhìn thấy được tương lai của ngươi.” Ông lão nhắc lại câu nói vừa rồi một lần nữa.
“Ông lão, nếu như ông không có tiền để mà mua vé cho nên mới đột nhập vào đây thì cháu có thể cho ông tiền để mua vé, chỉ là tuổi tác ông đã lớn như vậy mà vẫn còn thích chơi những trò như thế này, không s·ợ c·hết sớm à.” Thành Nam ánh mắt kì quái nhìn ông lão.
Từ trang phục cho đến thần thái, người này đều cho hắn cảm giác tựa như một nhân vật phản diện trong phim, những người như thế này nếu cách xa được thì càng tốt, không cách xa được thì phải báo cảnh sát.
“Haha, quả nhiên kẻ có thể khiến ta không nhìn thấy rõ ràng, tính cách vậy mà thú vị như vậy, nhưng mà ta quả thật có thể thấy một ít chuyện tương lai của ngươi, nên nhớ thế giới này là ma pháp thế giới, không gì là không thể.” Ông lão sững sờ tại chỗ, rồi phá lên cười rộ.
“Không có thả năng, cho dù đây có thật sự là ma pháp thế giới đi chăng nữa,...” Thành Nam nhanh mồm phản bác lời nói của lão ta nhưng khi nói đến một nữa thì ngẩn người.
Xác thực, đây quả là ma pháp thế giới cho nên điều này tựa hồ vẫn cực kỳ khoa học...
Cái rắm, thế giới này thì làm gì có khoa học, chỉ có ma pháp cho nên phải gọi ' vẫn cực kỳ ma pháp ' thì mới phải.
Ngay cả ngủ một giấc tỉnh lại thế giới đã thay đổi điều xảy ra, thì việc có người thấy được tương lai đã là gì chứ.
“Xem ra ngươi tựa hồ đã tin tưởng những gì ta nói, vậy thì vào việc chính luôn đi, như ngươi thấy đấy ta hiện đang b·ị t·ruy s·át, kẻ địch sắp đến nơi này rồi và cũng chẳng còn nhiều thời gian cho chúng ta nữa, ta có một thứ này muốn tặng cho ngươi.” Ông lão hài lòng phản ứng của hắn, khuôn mặt trở nên nghiêm túc bắt đầu giải thích.
“Khoan, dừng khoản chừng là 2 giây... hô, tại sao chúng ta lại không báo tin cho cảnh sát, chỉ cần như vậy...” Lượng tin tức mà ông lão nói ra khiến cho Thành Nam sợ hết hồn.
Hắn ngay từ đầu tưởng rằng ông lão này là nhân vật phản diện, bây giờ thì tốt rồi, vậy mà còn có cả kẻ thù t·ruy s·át phía sau, sợ rằng đời này làm không ít chuyện ác, cho nên cuối đời mới bị quả báo như này.
“Ngu ngốc, ngươi nghĩ mọi chuyện quá dễ dàng, nếu là báo cảnh sát có thể giải quyết bọn chúng, thì ta cũng không cần trốn đông trốn tây đến bây giờ.” Lão đầu tức giận chửi xối xả vào mặt hắn, đến nỗi cả nước bọt điều dính đầy sàn nhà.
“Chờ chút, thứ mà ông định tặng cho ta có phải là thứ mà bọn người kia đang tìm kiếm?” Thành Nam xụ mặt lại, đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì, hồ nghi nhìn ông lão.
“Thông minh! Ngươi không có con đường lựa chọn nào cả, một là c·hết tại đây, hai là đáp ứng thỉnh cầu của ta.” Ông lão kinh ngạc nhìn hắn một cái, mỉm cười gật đầu.
“Nghĩ hay lắm, lão tử mới không muốn tìm đường c·hết, ông đi mà tìm kiếm người khác giúp đỡ.” Thành Nam tức giận cười lạnh, bạo nói tục.
“Nếu chỉ như vậy liền có thể giải quyết mọi chuyện thì ta đã không trốn chạy đến bây giờ, tất cả những người ta gặp được điều không có khí tức giống như ngươi, chỉ có ngươi mới có thể giúp lão đầu này mà thôi.” Ông lão lắc đầu thở dài.
“Cách này không được, cách kia cũng không được, vậy thì lão chỉ cần trả thứ đã lấy đi từ tay bọn họ thì mọi việc không phải giải quyết êm đẹp rồi ư.” Thành Nam nguyên bản tràn đầy nóng giận, khi nhìn đến khuôn mặt mệt mỏi trên người lão ta, không biết vì cái gì cơn nóng giận trên người vậy mà biến mất một nửa.
“Nếu để thứ này lọt vào tay đám người điên đó, không biết bọn chúng sẽ làm ra những thứ điên rồ nào nữa, ngươi có biết phải mất bao lâu bọn người điên kia mới thành công chế tạo ra thứ này và bao nhiêu người đã phải hi sinh vì thứ này!” Ông lão cười lạnh, từ trong người lấy một thánh giá màu đỏ đã được xỏ xuyên qua sợi dây chuyền màu đen.
“Thứ mà lão nói là nó à, trong cũng chẳng có gì đặc biệt cả.” Thành Nam nhíu mày nhìn chằm vào thánh giá, ánh mắt tràn đầy không hiểu nhìn vào lão đầu.
“Đúng vậy, ngoại hình của thánh giá thì quả thật không có gì đặc biệt nhưng mà để chế tạo ra được thứ này thì đ·ã c·hết đi hơn mười triệu người.” Lão đầu cười lạnh, giải thích.
“Cái gì!!!” Thành Nam chấn kinh thét lớn, mai mắn ngôi nhà được làm cách âm nên không ai nghe thấy tiếng thét của hắn.
Thành Nam cực kì hoảng sợ nhìn vào thánh giá, không tự chủ được lùi về phía sau vài bước, rốt cuộc tổ chức điên rồ nào đã tạo ra thứ này.
Nếu mà hắn thật sự chấp nhận lời thỉnh cầu của lão đầu, thì không phải mỗi ngày hắn điều phải sống trong sự sợ hãi.
Còn gì đáng sợ hơn việc bị một tổ chức điên cuồng hằng ngày nhớ thương nữa chứ.
“Thứ nguy hiểm như thế này ông vẫn là giữ lại cho mình sử dụng, ta cho dù có c·hết đi nữa thì cũng nhất quyết không mang theo thứ này bên người.” Biết được lai lịch chế tạo ra thứ này, hắn hiện tại còn chẳng dám đến gần nó nữa chớ đừng nói gì mang theo bên người.
“Như ta đã nói ngay từ đầu, ngươi không có quyền lựa chọn, hiện tại ngươi đã thấy được thứ này thì chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là chấp nhận lời thỉnh cầu của ta còn hai thì là bị ta h·ành h·ạ cho đến c·hết, yên tâm việc này ta cực kì chuyên nghiệp, bây giờ thì mau chóng quyết định, nói xem ngươi lựa chọn số một hay là số hai?” Lão đầu cười h·iếp mắt nhìn chằm chằm Thành Nam.
“Ta có thể lựa chọn phương án số ba không hả.” Thành Nam nuốt nước bọt nói.
“Không thể, chỉ có hai con đường để ngươi lựa chọn, không có con đường thứ ba nào cho ngươi chọn cả.”
Lão đầu lắc đầu, vẫn tiếp tục giữ nguyên nụ cười trên mặt.