Chương 6 : Nhận rõ hiện thực
Chương 6 : Nhận rõ hiện thực
Tiến vào công viên giải trí, cả ba cùng nhau tiến vào ngôi nhà ma ám mà đi, hai người con gái trong nhóm nói chuyện ầm ĩ, dọc đường cho đến bây giờ Thành Nam vẫn chưa nói một câu nào cả.
“Như ý, hôm nay cậu ăn mặc đẹp quá, có phải cho anh tao xem nó đúng không?”
“Mày đang nói gì vậy hả, tao từ đó đến giờ gu ăn mặc là như vậy mà, hơn nữa cho dù có thật sự đi nữa thì ai kia đã khen một lời.”
“Anh hai làm gì từ đầu đến giờ cứ im lặng suốt thế, không biết khen thanh mai trúc mã của mình một câu nào ư!”
Dọc theo con đường, hai người con gái liên tục nói chuyện cười đùa vui vẻ.
Huyền Trang ánh mắt quan sát chiếc áo đầm màu hồng xinh xắn mà hôm nay Như Ý mặc trên người, mở miệng khen ngợi xen lẫn cười đểu bên trong.
Khuôn mặt Như Ý nhanh trở nên đỏ ửng, nàng vội vàng giải thích, giải thích đến một nữa câu sau thì ánh mắt lén lút nhìn Thành Nam, giọng nói bắt đầu trở nên ê ẩm.
“Em hôm nay cũng xinh đẹp lắm.” Đi ở phía sau hai người, Thành Nam mỉm cười gật đầu, quay mặt né tránh ánh mắt Như Ý nhìn vào.
Chẳng ai ngờ được rằng bạn gái cũ ở địa cầu, bây giờ lại trở thành thanh mai trúc mã của hắn ở thế giới này, hơn nữa còn rất thân cái chủng loại kia.
Như Ý tên đầy đủ phải gọi Nguyễn Ngọc Như Ý nàng sở hữu khuôn mặt cực kì xinh đẹp, mái tóc đen dài được xoả ngang vai, nàng còn sở hữu cặp mắt to tròn con ngươi bên trong thì màu tím, sống mũi thẳng tắp.
Vòng eo căn đối, cùng đôi chân dài quyến rũ, cơ hồ khiến người khác phải chảy ra nước miếng.
Không giống như bạn gái cũ của hắn, mặt dù cả hai có khuôn mặt giống như đúc nhưng tính cách thì không tương đồng.
Như Ý của thế giới này tính cách hiền lành, dịu dàng, đây là ấn tượng đầu tiên của hắn khi gặp nàng.
Thành Nam đến hiện tại vẫn đang trong tình trạng mơ màng, vừa tỉnh dậy được thêm một cô em xinh đẹp bây giờ lại có một cô bạn thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ.
Hắn không biết tại sao từ khi xuyên qua đến thế giới này lại chẳng có một tí kí ức liên quan đến trí nhớ của chủ nhân thân thể, những chuyện xảy ra trong quá khứ hắn không thề biết gì cả.
Thành Nam tính cách dễ dàng tiếp nhận những điều phi lý cho nên mới nhanh chóng tiếp nhận được điều này rồi thay thế bản thân trở thành Thành Nam ở thế giới này, đương nhiên bây giờ hắn chỉ đang diễn trò.
Nghe được Thành Nam khen mình, Như Ý khuôn mặt vui vẻ quay đầu lại, đôi mắt mong đợi nhìn vào ánh mắt hắn, mở miệng : “Thật sự như vậy?”
“Thật sự 100%” Thành Nam ngẩng người, vô ý thức gật đầu.
Đứng ở bên cạnh, Huyền Trang không biết vì sao lại cảm thấy tràn đầy no bụng chẳng thề muốn ăn bất cứ thứ gì tại bây giờ, ngoài ra còn có cả một tia chua xót.
“Anh hai, rốt cuộc em và Như Ý thì ai xinh hơn người kia.” Huyền Trang nhíu mày, vô ý thức hốt lên.
“Cả hai người điều xinh như nhau cả.” Thành Nam lắc đầu trả lời, hắn cảm thấy em gái mình cùng Huyền Trang điều xinh đẹp như nhau cả thôi.
“Chúng ta mau chóng đi qua kia mua vé vào cửa, đừng có tiếp đứng ở đây làm gì cả.” Cảm thấy em gái của mình tựa hồ còn muốn nói thứ gì khác, Thành Nam vội vàng lên tiếng chặn miệng Huyền Trang.
Đứng chính giữa cả hai, Thành Nam tay trái nắm lấy tay phải Huyền Trang, một tay khác thì nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Như Ý.
“Cậu làm cái gì vậy... mau buông tay mình ra.” Như Ý khuôn mặt trở nên đỏ bừng, phồng má nhìn hắn, nhỏ giọng nói.
Thành Nam sững sờ, trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, thả tay cả hai ra cùng một lúc, vội vàng giải thích : “Xin lỗi, mình chỉ định dắt tay cậu cùng em gái đi đến chỗ mua vé vào cửa mà thôi, không có ý gì khác.”
Hắn chú ý đến khuôn mặt đỏ rực của nàng, đột nhiên cảm thấy giờ phút này cô gái đứng ở bên cạnh trông cực đáng yêu.
“Cậu làm gì phản ứng quá lên như vậy, hồi nhỏ mình cùng anh hai điều nắm tay nhau như này, thậm chí là như này.” Đứng ở một bên khác, Huyền Trang nghi ngờ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Như Ý, khoé miệng cong lên.
Huyền Trang đột nhiên nhào tới, ôm chọn cánh tay Thành Nam, bộ ngực áp sát vào cánh tay hắn, đầu đặt lên vai Thành Nam, ánh mắt trêu chọc nhìn vào Như Ý.
Khuôn mặt Như Ý trở nên càng đỏ thấu, nàng tức giận la lên : “Cậu làm cái gì vậy, ở đây là nơi công cộng đó, lỡ như người khác tưởng lầm quan hệ của cả hai thì sao chứ.”
“Đủ rồi, em trêu đùa người ta như vậy là không tốt, hơn nữa cậu ấy nói đúng đó, việc này quan hệ đến thanh danh, lỡ như sau này em không lấy chồng được thì làm sau bây giờ.”
Thành Nam mặt đen lại, gỡ bàn tay của Huyền Trang ra khỏi cánh tay của mình, cười khổ.
“Chỉ có em không muốn lấy chồng chứ trên đời không thề có đàn ông không muốn có được em, bản tiểu thư xinh đẹp như vậy, thì làm gì có người đàn ông nào trên đời không muốn lấy em về làm vợ, trừ khi tên đó là thái giám.” Nàng phản bác lời nói của hắn, thậm chí còn tràn đầy tự luyến trả lời.
“Chúng ta mau chóng qua bên kia mua vé đi thôi.” Khoé miệng giật giật, Thành Nam bây giờ mới phát hiện, cô em gái này của hắn tựa hồ còn cả tự luyến thuộc tính ở trong tính cách, Thành Nam đành phải nói sang chuyện khác.
“Được, chúng ta mau đi đi.” Đứng một bên Như Ý tiếp lời hắn, nàng cũng không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi, xấu hổ c·hết người.
Cả ba cùng đi đến nơi bán vé, tại chỗ có rất đông người đi qua đi lại, Thành Nam hướng hai người họ đến một băng ghế đá ở gần đây chờ hắn, một mình đi đến chỗ bán vé.
“Cô ơi, lấy cho tôi ba phiếu ngôi nhà ma ám, vé vào cửa.” Đi đến trước mặt người bán vé, Thành Nam mỉm cười nói.
“3 phiếu của quý khách tổng cộng hết 240.000 VNĐ.” Nhân viên bán vé cầm lấy ba phiếu đưa vào tay hắn.
Điều kiện gia đình của Thành Nam ở thế giới này giống như hắn đời trước, khác nhau duy nhất ở đây chính là cha mẹ 'Thành Nam' điều là một ma đạo sư.
Thanh toán tiền cho nhân viên bán vé, Thành Nam vội vàng trở về.
“Anh đã mua ba vé vào cửa rồi nè, chúng ta mau đi tìm chỗ đó đi nào.” Thành Nam đi tới trước mặt Huyền Trang cùng Như Ý đưa cho mỗi người một vé, một mình hướng về ngôi nhà ma ám mà đi.
Huyền Trang cùng Như Ý cả hai rối rít chạy theo phía sau hắn.
———
Bởi vì khu vui chơi này thật sự quá lớn, cả ba người họ phải mất một thời gian thì mới tìm được vị trí khu nhà ma ám.
Cả ba người đang đứng trước mặt một ngôi nhà lầu hai tầng, tràn đầy dây leo chối chặt toàn bộ ngôi nhà.
“Em nói thử xem, rốt cuộc ngôi nhà ma ám có cái gì hấp dẫn mà rất nhiều người đi vào đó thế.” Thành Nam rất nhanh thấy được từng cặp đôi bước ra từ bên trong, hắn hiếu kỳ nhỏ giọng nói.
“Em cũng không biết nữa, nghe nói trò chơi này có thả năng chữa trị tâm lý cho những ai có hội chứng sợ hãi, nói không chừng là sự thật, chúng ta hãy mau đi vào trong.”
Huyền Trang đã không kịp chờ đợi, nàng kéo lấy tay hắn, một tay khác thì nắm chặt bàn tay Như Ý, đi về phía trước.
“Khoan đã hay là chúng ta chơi trò khác đi.” Ngay tại sắp bước vào lâu đài, Như Ý bỗng nhiên lên tiếng.
“Không được, chúng ta đã đưa phiếu cho họ, bây giờ cũng không thể lấy lại được nữa, yên tâm đi mà, có tao ở đây mày không cần phải sợ hãi gì cả, hơn nữa...” Huyền Trang lắc đầu, miệng nhích lại gần lỗ tai Như Ý, lẫm bẫm gì đó mà hắn không biết.
“Mày nói thật chứ, lỡ như...” Không biết Huyền Trang đã nói gì với Như Ý mà khiến cho khuôn mặt của nàng trở nên đỏ ửng.
“Hai người nói nhỏ với nhau gì vậy, nếu như cậu ấy không thích trò này, vậy thì chúng ta có thể chơi một trò khác cũng được mà.” Thành Nam bổng nhiên mở miệng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai cô gái.
“Chúng ta cứ đi vào bên trong, cậu ấy bảo với em sẽ cùng đi chung với bọn mình.” Huyền Trang lắc đầu nói.
“Em gái mình nói có đúng sự thật không hả? Nếu như cậu không muốn chơi trò này thì chúng ta có thể chơi một trò khác, hơn nữa không biết tại sao mình lại không thích trò này cho lắm.” Thành Nam quay đầu nhìn Như Ý, dò hỏi.
“Không cần, mình cũng muốn thử xem nó lâu lắm rồi, chúng ta mau vào trong thôi.” Như Ý lắc đầu, nắm lấy tay Huyền Trang tiến vào bên trong ngôi nhà.
Thành Nam đi theo phía sau hai người nhưng vẫn chậm một bước.
Bước qua cánh cửa, đi vào ngôi nhà, Thành Nam phát hiện bên trong nhà vậy mà tối thui không thấy gì cả.
“Gây cảm giác mạnh trò chơi?” Thành Nam quan sát xung quanh, đứng hình tại chỗ.
Hắn phát hiện hai bên bức tường được sơn màu vàng xen kẽ màu đỏ, ngoài còn có cả vết sơn bắn tung toé trên tường, y hệt vũng máu dính đầy trên tường.
Dưới cầu thang đi lên bên tay phải, có đặt một chiếc điện thoại bàn màu đen. Bên cạnh là một tấm gương.
“A aa!!!”
Một tiếng hét chói tai bỗng nhiên vang lên trong ngôi nhà, Thành Nam cũng bị doạ đứng hình tại chỗ.
Rất nhanh hắn phát hiện, tiếng hét vừa rồi vang lên qua loa điện thoại, làm hắn tưởng có ai b·ị s·át h·ại ở trong căn nhà nữa chứ.
“A a a!!!”
Một tiếng hét nữa lại vang lên, nhưng mà lần này thì không phải phát ra từ bên trong điện thoại mà ở phía sau của hắn.
Thành Nam rất nhanh phát hiện một vật gì đó mềm mềm chạm vào ngực mình, cơ thể của hắn cũng bị ôm lấy.
Thành Nam vội vàng đút tay vào quần, lấy ra điện thoại di động, bật lên đèn Flash.
Ánh sáng chiếu thẳng xuống, khuôn mặt Thành Nam trở nên ngơ ngác.
Hắn thấy được cơ thể của mình bị Như Ý ôm chặt, bộ ngực nàng ép sát lồng ngực của mình, cả người nàng run lẩy bẩy.
“Cậu mau chóng bình tĩnh lại, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với cậu!” Thành Nam sửng sốt, hắn rất nhanh tỉnh táo lại, một chân quỵ xuống mặt đất, bàn tay vỗ nhẹ vào lưng nàng.
Như Ý trạng thái hiện tại cực kì không thích hợp, nàng tựa hồ bị kinh sợ dữ dội.