Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dị Giới Ma Đạo Sư

Chương 31 : Tam Xích Tổ Đội




Chương 31 : Tam Xích Tổ Đội

Chương 31 : Tam Xích Tổ Đội

Huyền Trang trầm mặc không đáp.

Nàng chẳng lẽ không biết điều đó, chữa trị ma đạo sư thời điểm mới thức tỉnh ma pháp cực kì vô dụng, đến nỗi ngay cả phóng thích 'chữa trị linh quang' còn không làm được.

Nhưng mà một khi chữa trị ma đạo sư thành công trở thành Sơ giai ma đạo sư thì liền đã có thể phóng thích chữa trị linh quang, ngoài ra còn có thể thi triển hồi phục kĩ năng.

Tuy vậy, Huyền Trang lại không thay đổi được sự thật nàng căn bản không có năng lực chiến đấu, mà chỉ có thể núp sau đồng đội, âm thầm chữa thương cho họ mà thôi.

Cũng vì vậy liền có thể nhìn ra được một chữa trị ma đạo sư nếu không có người khác bảo vệ, thì trên chiến trường yếu ớt đến cỡ nào.

Huyền Trang muốn thức tỉnh chữa trị ma pháp là bởi vì nàng muốn trở thành bác sĩ chữa trị, chứ cũng không thề muốn trở thành một ma đạo sư chân chính.

“Tôi chỉ muốn cho em một lời nhắc nhở, kì thật tôi cũng biết em tựa hồ không muốn trở thành chiến đấu hình ma đạo sư, tuy nhiên, em vẫn nên gia nhập một tổ đội thì tốt hơn!” Giáo viên Nguyễn Ngọc Diễm thở dài, nói rằng.

“Vâng!” Huyền Trang gật đầu, mím môi trả lời.

“Hôm nay tôi chỉ có muốn nói những việc này, cả lớp giải tán được rồi!” Giáo viên Nguyễn Ngọc Diễm gật đầu, quay mặt nhìn xuống toàn lớp, bình tĩnh nói.

_________________

______________________

Thành Nam cả ba người đang trở về kí túc xá, dọc theo con đường không ai nói một lời nào hết.

Thành Nam từ lúc ra khỏi lớp liên tục nhíu mày, khi thì nhắm mắt

“Mình muốn trở thành mạo hiểm giả, ngày mai mình sẽ đi đến công hội ma pháp đăng kí tính danh!” Thành Nam quay sang nhìn Như Ý, nói rằng.

Hắn vừa mới mở miệng, đi song song trái phải bên cạnh, cả hai người dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Thành Nam.

“Sao cậu lại muốn trở thành mạo hiểm giả, việc này quá mức nguy hiểm, mình sẽ không đồng ý việc này!” Như Ý ôm chặt cánh tay Thành Nam, lo lắng nói.

Mạo hiểm giả nghề nghiệp này thật sự quá nguy hiểm, một không cẩn thận, liền có thể dễ dàng b·ị t·hương nặng.

“Anh đang nói đùa có đúng vậy không? Anh chẳng lẽ không nhớ cha mẹ của chúng ta đ·ã c·hết như thế nào sao?”



Huyền Trang đôi mắt sợ hãi, nhào vào lồng ngực Thành Nam bàn tay ôm chặt lấy người hắn, cơ thể run rẩy.

“Anh biết, nhưng mà anh cũng có lí do để trở thành mạo hiểm giả!” Thành Nam ánh mắt phức tạp nhìn Huyền Trang, thở dài.

Trên thực tế, hắn đã suy nghĩ việc này mấy ngày nay, mạo hiểm sư nghề nghiệp mặc dù nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội để hắn lịch luyện, thuế biến bản thân.

Thành Nam không thuộc về thế giới này, hắn không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, bây giờ thứ hắn cần nhất là có thể đối chiến với nhiều đối thủ mạnh mẽ và cả... chém g·iết.

Chưa từng trải qua sinh tử, hắn cảm thấy từ khi xuyên qua đến thế giới song song, hắn luôn không có cảm giác an toàn.

Cha mẹ Thành Nam ở thế giới này, ngoại trừ được biết đến là ma đạo sư, họ còn được biết đến là mạo hiểm giả.

Hai người bọn họ mỗi tháng điều chỉ trở về một đến hai lần, thời gian còn lại hai người đi khắp đất nước Đại Nam hoàn thành từng loạt nhiệm vụ.



Mặc dù khá bận rộn, cha mẹ 'Thành Nam' đến ngày sinh nhật điều vẫn trở về tổ chức sinh nhật cho hắn, cho đến khi năm mười lăm tuổi, họ liền đã không còn trở về.

“Vậy em cũng sẽ trở thành mạo hiểm giả, chúng ta còn có thể tạo thành một tổ đội!” Huyền Trang ngẩng đầu lên ngước nhìn hắn, tức giận nói.

“Em không có năng lực chiến đấu thì làm sao mà đăng ký giấy phép? Ngoài ra anh cũng sẽ không cho em gái của mình trở thành mạo hiểm giả!”



“Còn cả cậu nữa, chỉ là trở thành mạo hiểm giả mà thôi, làm gì mà phải lo lắng lên như thế!”



Bàn tay xoa đầu Huyền Trang, hắn liếc nhìn Như Ý, bất đắc dĩ cười nói.

Hắn sở dĩ muốn trở thành mạo hiểm giả không chỉ muốn thuế biến chính mình, mà còn mong muốn có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, bảo vệ em gái của hắn cùng cô gái bên cạnh.

Thành Nam vẫn không thề quên lời hứa mình đã nói ra, mặc dù không biết 'Thành Nam' kia có nghe được không? Nhưng hắn sẽ không để hai người họ phải đối mặt nguy hiểm.

“Chúng ta hãy tạo thành tổ đội, mình cũng muốn trở thành mạo hiểm giả!!” Như Ý ôm lấy cánh tay Thành Nam, khuôn mặt nghiêm túc nói rằng.

“Bây giờ đến cả cậu cũng như vậy, nhưng đáng tiếc mình không thể chấp nhận yêu cầu của cả hai!” Thành Nam nhíu mày, lắc đầu bình tĩnh nói.



“Chỉ cần cậu đánh thắng hai tụi mình, muốn trở thành mạo hiểm sư thì tùy cậu nhưng mà nếu cậu thua, thì không được phép nhắc đến việc này nữa!”

Như Ý bỏ tay ra khỏi người hắn, nhíu mày nhỏ giọng nói.

Nàng còn quay sang liếc mắt Huyền Trang, nháy mắt hai cái.

“Đúng vậy, chỉ cần anh có thể chiến thắng em cùng Như Ý, anh muốn trở thành mạo hiểm sư cũng không phải không thể!”

Huyền Trang liếc mắt lại, quay sang Thành Nam, cười nhạt.

Khuôn mặt đen xuống, Thành Nam mặt đen nhìn cả hai người.

“Đừng làm rộn nữa! Mình đã quyết định sẽ trở thành mạo hiểm giả và sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định!”

Như Ý khuôn mặt âm trầm nhìn vào Thành Nam, cười lạnh đáp lời : “Cậu có thể trở thành mạo hiểm giả! Nhưng phải cùng mình tạo thành tổ đội, nếu không thì hôm nay chúng ta phải đánh một trận!”

“Mình không muốn chiến đấu cùng cậu,..” Thành Nam nhíu mày, buồn bực trả lời.

Không chờ Thành Nam dứt câu, trên người Như Ý đã bắt đầu bị ánh sáng màu vàng bao phủ toàn thân.

“ Hoán đổi! Băng Ngục Kiếm Giáp!!”

Trên thân mặc lấy bộ áo giáp màu xanh, trong tay cầm hai thanh song kiếm, mười thanh kiếm xoay tròn sau lưng, đầu đội vương miệng nữ vương, khuôn mặt lạnh nhạt liếc nhìn Thành Nam.

Giờ phút này Như Ý giống như hoá thành một người khác, khuôn mặt tràn đầy lạnh lùng nhìn vào hắn.

“Cậu không chiến cũng phải chiến!” Vừa nói dứt lời, Như Ý cầm lấy thanh kiếm chỉ vào cổ Thành Nam, bình tĩnh nói.

Đứng bên cạnh cả hai, Huyền Trang khuôn mặt hoảng hốt vội vàng ôm chặt Như Ý, sợ hãi nói : “Mày làm gì vậy, mau chóng thu hồi ma pháp, có việc gì từ từ nói!”

“Cậu không thấy Thành Nam đâu quan tâm đến cảm xúc của hai người chúng ta sao?” Như Ý liếc nhìn Huyền Trang, tức giận nói rằng.

Ánh mắt buồn bã liếc nhìn Thành Nam, trong tay thanh kiếm vẫn chỉ vào cổ của hắn.

Thành Nam khuôn mặt tràn đầy phức tạp, không hiểu nhìn lấy thanh kiếm trong tay Như Ý, hắn cũng không hiểu vì sao hai người bọn họ lại phản ứng dữ dội đến vậy, thật sự không hiểu.

- Không lẽ nàng không biết hắn đây là lo lắng cho nàng lẫn em gái của mình sao?



“Cậu thu hồi ma pháp trước đã!” Khuôn mặt bình thản, Thành Nam bình tĩnh đáp.

“Nếu mình thu hồi ma pháp, thì cậu vẫn sẽ nói, mình vẫn muốn trở thành mạo hiểm giả đúng không?” Như Ý lắc đầu, mở miệng.

“Đúng vậy!” Thành Nam sửng sốt, gật đầu.

“Vậy cậu cứ tiếp tục làm những gì mình muốn, hai chúng ta đi thôi!” Ánh mắt thất vọng nhìn hắn, nàng thở dài.

Trong tay thanh kiếm phát sáng, rất nhanh tan rã, cả người bị ánh sáng bao vây, bộ áo giáp trên thân biến mất nhanh chóng đổi thành bộ đồng phục nữ sinh mặc vào người.

Như Ý cầm lấy tay Huyền Trang, quay mặt bước đi.

Nhìn lấy bóng lưng của họ, Thành Nam nhíu mày, thở dài.

“Hai người khoan đi đã!”

Nắm lấy tay Huyền Trang hướng về nữ sinh ký túc xá.

“Còn chuyện gì?” Quay đầu nhìn lại đằng sau, Như Ý nhỏ giọng đáp.

“Mình quyết định tạo một tổ đội, cậu có muốn gia nhập cùng không?” Thành Nam quay mặt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói rằng.

“Cậu đã thay đổi rồi, không còn là Thành Nam mình biết!” Khuôn mặt sững sốt, Như Ý ánh mắt trở nên kinh ngạc, vui mừng cười nói.

“Xác thật!” Huyền Trang gật đầu tán thành, đôi mắt liếc nhìn Thành Nam, nói rằng.

“Thay đổi?” Thành Nam sửng sốt, nghi ngờ nhìn lấy hai người.

“Thành Nam mà mình biết là một người ngay từ nhỏ đã khá cố chấp, dễ dàng tức giận cũng dễ dàng hết giận, ngay từ nhỏ cậu đã cực kì khác xa với các bạn học trong lớp!”

“ Cậu là một người không dễ dàng tiếp thu ý kiến của người khác, chỉ biết làm những việc bản thân cho rằng chính xác, cậu có thể một mình đánh nhau với năm người khác, chỉ vì họ ăn h·iếp em gái của mình!”

“Đây mới là Thành Nam mà mình biết, cho nên mình mới bảo rằng cậu đã thay đổi!” Như Ý lắc đầu, nhắm đôi mắt lại, mở miệng nói rằng.

Nàng đang hồi tưởng về quá khứ, về những gì nàng biết về hắn, tính cách lẫn con người của hắn.

“Như Ý nói đúng đấy! Anh dạo này khác lạ lắm, không giống như anh hai mà em biết!” Huyền Trang gật đầu tán thành.

“Vậy hai người thích tính cách này hơn hay là quá khứ Thành Nam hơn?” Thành Nam trầm mặc, nghi vấn hỏi.

“Cả hai, mình thích Thành Nam lúc nhỏ bởi vì cậu ấy có can đảm bảo vệ người thân của mình, cậu ấy dịu dàng với mình và mình cũng thích tính cách bây giờ của cậu, bởi vì cậu có thể tiếp thu ý kiến của người khác!” Như Ý khuôn mặt vui vẻ, nói rằng.