Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dị Giới Ma Đạo Sư

Chương 30 : Cấm kỵ ma pháp tổ đội




Chương 30 : Cấm kỵ ma pháp , tổ đội

Chương 30 : Cấm kỵ ma pháp tà ác tổ chức

Giáo viên Nguyễn Ngọc Diễm vẫn đứng tại đó, khuôn mặt nghiêm túc nói ra từng câu từng chữ.

“Có ba loại ma pháp được xếp vào cấm kỵ ma pháp : Thời gian ma pháp - hủy diệt ma pháp - sáng tạo ma pháp!”

“Ba loại ma pháp này không thề thua kém bất kỳ tam đại chí cao ma pháp, tuy nhiên ba loại ma pháp này lại có thể ảnh hưởng đến cách cục thế giới!”

“Chín trăm năm trước, một siêu giai ma đạo sư sử dụng sáng tạo ma pháp chế tạo ra một trăm triệu kỵ binh chiến mã, từ nguồn ma lực khổng lồ của hắn ta!”

“Những kỵ binh này được ban cho ý thức cũng như suy nghĩ, ma đạo sư kia đã dùng trăm triệu kỵ binh t·ấn c·ông một quốc gia nằm ở khu vực Châu Á!”

“Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, ma đạo sư đó cơ hồ đã phá hủy một quốc gia, xoá sổ tên quốc gia đó ra khỏi bản đồ thế giới!”

“Cũng từ đó mà một vị tà ác ma đạo sư được sinh ra, hắn tiếp tục t·ấn c·ông hai ba quốc gia khác nằm gần biên giới quốc gia mà hắn đã xoá sổ!”

“Tuy nhiên lần này hắn thất bại và c·hết trong trận chiến nhưng hắn vẫn thành công xoá đi tên của hai quốc gia đó khỏi bản đồ thế giới một lần nữa!”

“Người đời gọi hắn là tà ác nhất ma đạo sư, sáng tạo ma pháp cũng từ đó gọi là cấm kỵ ma pháp, bắt kỳ ai thức tỉnh sáng tạo ma pháp điều sẽ bị g·iết c·hết ngay lập tức!”

****

“Bảy trăm năm trước trong khoảng thời gian đó, một vị tà ác ma đạo sư khác lại sinh ra lần nữa!”

“Ma đạo sư này thức tỉnh hủy diệt ma pháp, hắn đã phá hủy chính đất nước của mình, chế tạo một tà ác tổ chức gọi nó là Tà Thần Hội!”

“Các quốc gia buộc phải đứng ra liên hợp lại cùng nhau tiêu diệt tổ chức mà hắn tạo nên nhưng mà nhiều lần thất bại tan rã!”

“Mặc dù không tiêu diệt được Tà Thần Hội! Nhưng cũng không vì vậy mà họ từ bỏ, các quốc gia tiếp tục tìm mọi cách xoá sổ tà ác thế lực, khiến Tà Thần Hội phải biến mất khỏi thế gian!”

“Bỏ ra hàng chục năm truy đuổi, cuối cùng họ cũng thành công g·iết c·hết chủ nhân Tà Thần Hội, đó chính là vị ma đạo sư sở hữu hủy diệt ma pháp!”



“Tà Thần Hội cũng từ đó biến mất khỏi thế gian, hủy diệt ma pháp cũng bị liệt kê vào danh sách cấm kỵ ma pháp, từ đó mỗi khi chỉ cần nghe tin có người thức tỉnh Hủy diệt ma pháp, thì sẽ có một bàn tay vô hình, âm thầm tiêu diệt tất cả những ai đã thức tỉnh hoặc chỉ nghe đồn đã thức hủy diệt ma pháp!”

“Đến nay cũng đã không còn nghe đến ma đạo sư sở hữu Hủy diệt ma pháp tồn tại, tuy nhiên mấy chục năm trở lại đây!”

“Một tà ác tổ chức tự đặt tên cho tổ chức của mình gọi là Tà Thần Hội và đang âm thầm hoạt động khắp nơi trên thế giới, cảnh sát thế giới đang truy nã tổ chức này trên toàn thế giới nhưng vẫn không tìm ra được tung tích hoạt động của Tà Thần Hội!”

“Tà Thần Hội chỉ hoạt động trong bóng tối, nên việc có thể xác định căn cứ của đám người này thì cực kì khó khăn nhưng mà nghe nói căn cứ của đám người đó đặt ở Long quốc, nước láng giềng nằm cạnh ranh giới đất nước chúng ta!”

****

“Cuối cùng phải kể đến một vị được người đời trên khắp thế giới gọi với biệt danh Mạnh nhất ma đạo sư đồng dạng cũng là tà ác nhất ma đạo sư!!”

“Ba trăm năm về trước, Long quốc có một vị ma đạo sư đã thức tỉnh một loại ma pháp mà chưa từng có ai thức tỉnh, hắn gọi ma pháp của mình là thời gian ma pháp.”

“Hai mươi ba tuổi năm đó, hắn trở thành trẻ tuổi nhất đạt đến cấp bậc Thánh Thập ma đạo sư, hắn là thần tượng của mọi ma đạo sư trên toàn thế giới lúc đó!”

“Nhưng khi thực lực hắn đã đột phá Thánh Thập cấp bậc, hắn lại làm một chuyện cực kỳ điên rồ!”

“Hắn phá hủy ba toà thành của Long quốc, g·iết c·hết hàng chục triệu người dân của Long quốc, cũng từ đây hắn trở thành sử thượng tà ác ma đạo sư, người trên toàn thế giới đòi chém đòi g·iết tồn tại!”

“Hắn bị năm mươi hai vị Thánh Thập ma đạo sư của năm mươi hai quốc gia liên hợp t·ruy s·át!”

“Nhưng cho dù có bị năm mươi hai vị ma đạo sư t·ruy s·át cũng không thề làm được gì hắn ta, ngược lại còn bị hắn dễ dàng g·iết c·hết!”

“Vốn tưởng rằng trên đời này không còn có ai có thể g·iết c·hết hắn thì sẽ để cho hắn tiếp tục làm hại nhiều người hơn nữa, tuy nhiên người khác không g·iết được hắn, nhưng hắn lại lựa chọn tự xác!”

“Có người bảo hắn vì không muốn tiếp tục né tránh t·ruy s·át mà quyết định tự xác, có người lại bảo hắn tự thấy bản thân mình đã làm điều ác nên quyết định tự xác, có người thì bảo có lẽ hắn sở dĩ tiêu diệt ba toà thành phố của Long quốc là có lí do gì đó không thể nói ra được, cuối cùng quyết định tự xác để tạ tội!”

“Tuy nhiên một người có thể tiêu diệt ba toà thành, g·iết hại hơn chục triệu mạng người đáng được tha thứ sao?”



“Tuy rằng từ đó trở đi không còn ai đã từng thức tỉnh thời gian ma pháp, nhưng mà cũng vì việc đó, mà thời gian ma pháp cũng đồng dạng được xếp vào cấm kỵ ma pháp một trong!”

Giáo viên Nguyễn Ngọc Diễm khuôn mặt bình thản, một lần kể ra ba câu chuyện liên quan đến cấm kỵ ma pháp chỉ trong một lúc.

Thành Nam khuôn mặt phức tạp, sau khi nghe xong ba câu chuyện mà giáo viên Nguyễn Ngọc Diễm kể lại, trong lòng chứa đầy các loại cảm xúc khác nhau.

Không hiểu, chán ghét, tức giận các dòng cảm xúc quấn quanh trong lòng hắn.

Ma pháp mà ba người đó sử dụng là tà ác sao? Ngoại trừ hủy diệt ma pháp nghe vào liền có thể cảm nhận được tà ác ra, thì còn lại hai loại ma pháp không thề tà ác một chút nào cả.

Ma pháp không thề có phân chia tà ác, chỉ có người sử dụng ma pháp làm điều ác, mới khiến ma pháp trở thành tà ác ma pháp.

“Qua việc này, chắc rằng các em cũng đã hiểu rằng không thề có tà ác ma pháp chỉ có tà ác ma đạo sư, cho nên tôi hi vọng học trò mình dạy sẽ không sử dụng ma pháp làm hại đến người khác!”

“Nếu không cho dù các em có ở đâu, tôi cũng sẽ tự tay g·iết c·hết các em!” Giáo viên Nguyễn Ngọc Diễm ánh mắt liếc nhìn toàn lớp, khuôn mặt tràn uy nghiêm, lạnh lùng nói rằng.

“Mặc dù còn khá sớm nhưng mà tôi cũng muốn hỏi các em đã có tổ đội hay chưa?”

Nghe vậy, có người lắc đầu cũng có người lại gật đầu, giáo viên Nguyễn Ngọc Diễm nhíu mày, liếc nhìn Huyền Trang, nói rằng.

“Vậy còn em và cả hai em đã có tổ đội hay chưa?”

“Vẫn chưa!” Thành Nam sắc mặt bình thản, lắc đầu.

“Em cũng chưa!” Ngồi bên cạnh, Như Ý cũng đi theo mở miệng.

“Em cũng vậy!” Huyền Trang nói rằng.

“Vậy tại sao ba người các em không tạo thành một đội, tôi nghĩ điều đó sẽ khá tuyệt!” Giáo viên Nguyễn Ngọc Diễm liếc mắt nhìn cả ba người, mở miệng nói rằng.

“Tụi em sẽ suy nghĩ!” Thành Nam mỉm cười gật đầu.

Chuyện này phải suy nghĩ cẩn thận thì hắn mới dám quyết định.



Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ cùng em gái và Như Ý tạo thành một đội bao giờ.

Chữa trị ma pháp, hoán đổi ma pháp, tạo hình ma pháp tạo thành một đội? Tựa hồ có chút kì quái.

Như vậy thì hắn cùng Như Ý phải có một người bảo vệ Huyền Trang, bởi vì em gái của hắn không có năng lực chiến đấu nhưng mà như vậy hắn hoặc Như Ý, phải một mình chiến đấu với nhiều đối thủ cùng lúc.

“Em không thích chiến đấu, cho nên em sẽ không tham gia tổ đội!” Huyền Trang đột nhiên đứng dậy, lắc đầu nói rằng.

“Cho dù em có là Chữa trị ma đạo sư đi nữa thì vẫn phải tham gia tổ đội, đương nhiên em cũng có thể lựa chọn không tham gia, chỉ cần em đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với việc bị nhà trường đuổi học!” Giáo viên Nguyễn Ngọc Diễm lắc đầu, nói rằng.

Khuôn mặt tiếc nuối thở dài nhìn Huyền Trang.

“Chẳng lẽ không có cách nào khác sao?” Huyền Trang khuôn mặt sợ hãi lẫn thất vọng, mở miệng.

Nàng từ nhỏ liền đã không thích chiến đấu, càng là đã thức tỉnh chữa trị ma pháp thì cơ bản chính mình liền đã không có năng lực chiến đấu.

Gia nhập tổ đội chỉ ảnh hưởng đến người khác, đặc biệt Huyền Trang càng không muốn cùng bạn thân lẫn anh trai của mình tạo hình tổ đội.

Huyền Trang không muốn bản thân là gánh nặng của hai người họ.

“Không có cách, hơn nữa em tựa hồ cảm thấy mình ngoại trừ biết chữa trị, thì cảm thấy bản thân là gánh nặng của người khác đúng không?” Giáo viên Nguyễn Ngọc Diễm lắc đầu, thấp giọng nói

Ánh mắt của cô ta nhìn chằm Huyền Trang, khuôn mặt dịu dàng cười nhạt.

“Đúng vậy!” Huyền Trang sửng sốt, gật đầu đáp.

“Tôi cảm thấy em tựa hồ chưa biết mình quan trọng như thế nào cho nên mới suy nghĩ như vậy, tuy rằng hiện tại em thật sự rất vô dụng!” Giáo viên Nguyễn Ngọc Diễm mở miệng nói.

Huyền Trang khuôn mặt buồn bã. Ngồi bên cạnh Thành Nam ánh mắt không vui nhìn vào giáo viên Nguyễn Ngọc Diễm.

“Tôi nói vậy em cũng đừng buồn, chỉ cần chăm chỉ minh tưởng, để mau chóng trở thành Sơ giai ma đạo sư, em sẽ phát hiện bản thân mình không thề yếu kém như chính mình đã nghĩ!”

Liếc nhìn Thành Nam một mắt, giáo viên Nguyễn Ngọc Diễm cười nhạt quay đầu nhìn Huyền Trang, mỉm cười nói rằng.