Chương 32 : 12h đồng hồ minh tưởng
Chương 32 : 12h đồng hồ minh tưởng
Thành Nam ánh mắt phức tạp liếc nhìn hai người họ, hắn làm sao có thể giải thích được mình vốn dĩ không phải 'Thành Nam' mà hay người họ biết.
“Vậy anh đã suy nghĩ ra tên của tổ đội chúng ta chưa?” Huyền Trang khuôn mặt nghi ngờ, nói rằng.
“Vẫn chưa, vậy thì hai người đã nghĩ ra được cái tên nào cho tổ đội của chúng ta chưa?” Thành Nam lắc đầu, mỉm cười đáp.
“Tam Xích Tổ Đội!” Như Ý bỗng nhiên mở miệng.
“Ba sợi dây xích, có nghĩa gì?” Thành Nam nhíu mày, nghi ngờ quay đầu nhìn Như Ý, nhỏ giọng hỏi.
“Mình mong muốn chúng ta có thể giống như từng sợ dây xích, nối liền vào nhau mà không đứt gãy!” Như Ý khuôn mặt mỉm cười giải thích.
“Vậy thì cứ gọi Tam Xích tổ đội theo lời của Như Ý là được rồi!” Huyền Trang khuôn mặt vui vẻ, vội vàng gật đầu.
“Bây giờ cũng đã trễ rồi, cả hai nên trở về, ngày mai chúng ta còn đến ma pháp công hội để đăng ký giấy chứng nhận nữa!” Thành Nam nhìn xem thời gian ghi trên màn hình điện thoại, quay sang nhìn hai người, nói rằng.
“Vậy em cùng Huyền Trang trở về kí túc xá đây!” Huyền Trang gật đầu, khuôn mặt vui vẻ nắm lấy bàn tay Như Ý, cười đáp.
“Cẩn thận!” Thành Nam gật đầu, thấp giọng nói.
Nhìn lấy bóng lưng của hai người họ, Thành Nam quay đầu bước đi trở về nam sinh ký túc xá.
Về đến ký túc xá, hắn thấy được đang đứng bên ngoài lầu xá tụ tập một đám nam sinh, Lưu Béo cùng Thanh Kiệt bọn họ cũng ở bên trong, Thành Nam nghi hoặc đi tới.
Đi đến gần, Thành Nam rốt cuộc nghe được bọn họ đang nói gì.
“Trời ạ, chúng mày nghe tin gì chưa, nữ vương của chúng ta đang ở chung phòng với một nam sinh, thật không thể tin được!”
“Đây không phải tin đồn mà là tin tức thật sự, ta từng thấy một nam sinh bước ra từ phòng của Cơ Thanh Ngọc, chúng mày nói xem nam sinh đó là ai, có phải bạn trai của ma kiếm nữ vương?”
“Tôi nghĩ các cậu suy nghĩ nhiều, nữ vương của chúng ta không thể nào có bạn trai, bởi vì nữ vương của chúng ta từ trước giờ không đi gần nam sinh, ngoài ra cũng không có ai dám tiếp cận nữ vương!”
“Không được, ta phải tìm ra nam sinh đang sống cùng nữ vương của ta, khiến hắn nếm thử hoả quyền trong tay ta, để hắn biết được tốt nhất nên cút xéo khỏi nơi này ngay lập tức!”
Từng tiếng xì xào bình luận của các nam sinh vang vọng toàn lầu xá, Thành Nam khuôn mặt đổ mồ hôi lạnh, nhanh chân lách qua họ, nhanh chóng chạy vội lên lầu.
“Thành Nam, cậu định đi đâu vậy.”
Một bàn tay đột nhiên tóm lấy bờ vai Thành Nam, khuôn mặt cứng đờ, Thành Nam quay mặt lại đằng sau.
Thành Nam thấy được Yên Nhiên đang cười híp mắt nhìn mình, bàn tay còn nắm lấy vai hắn.
“Cậu có chuyện gì không?” Liếc nhìn đám nam sinh, Thành Nam nhỏ giọng nói.
“Cậu nói xem nếu mình nói cho bọn họ biết, cậu chính là nam sinh mà bọn họ đang nhắc đến, thì chuyện gì sẽ xảy ra?” Yên Nhiên giả trang ra bộ mặt hiếu kỳ, đôi mắt gião hoạt như hồ ly, hắn cười nói.
Khuôn mặt cứng đờ, Thành Nam sợ hãi liếc nhìn đám nam sinh, trong thấy bọn họ vẫn chưa chú ý đến hai người, hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu muốn cái gì thì mau nói!” Khoé miệng giật giật, Thành Nam nói rằng.
“Cậu vẫn còn nhớ chuyện lần trước mình nhờ chứ?” Yên Nhiên gật đầu, mở miệng.
“Được, để mình nói lại việc này cho con bé, bây giờ cậu có thể buông tay của mình ra được rồi chứ?” Thành Nam miễn cưỡng gật đầu, cười đáp.
“Như vậy thì chẳng có tác dụng gì cả, mình muốn là chắc chắn, cậu hiểu không?” Yên Nhiên lắc đầu, khuôn mặt không vui nhìn Thành Nam, nói tiếp.
“Mình đảm bảo đến ngày đó Huyền Trang sẽ giúp các cậu trị thương, cho nên bây giờ cậu có thể, buông tay ra khỏi người mình được rồi chứ?” Thành Nam vội vàng gật đầu, nhỏ giọng đáp.
“Vậy thì giúp mình gửi lời cảm ơn đến em gái của cậu, bây giờ cậu có thể đi được rồi!” Yên Nhiên gật đầu, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ cười nói, bàn tay buông ra khỏi cơ thể Thành Nam.
Thành Nam vội vàng nhanh chóng chạy khỏi nơi này, trở về đến căn phòng của mình, hắn nhanh chóng lấy chìa khóa rồi mở ra cánh cửa phòng, nhanh chân đi vào bên trong.
“Phù, đám nam sinh kia còn hơn cả Fan hâm mộ, nếu mà bị đám người đó bao vây, e rằng ta liền không có thả năng nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai luôn quá!”
Đóng lại cửa phòng, Thành Nam bước lên trên giường ngồi xuống.
“Tranh thủ thời gian tắm rửa, sau đó thì có thể bắt đầu minh tưởng được rồi!” Từ trong vali lấy ra một bộ quần áo, Thành Nam tiến vào nhà tắm.
Không lâu sau khi ra khỏi phòng, Thành Nam liền nhảy lên trên giường, ngồi xếp bằng nhắm mắt minh tưởng.
Một cái nhắm mắt thì đã qua nữa ngày thời gian, mở mắt ra lần nữa thì thời gian đã là giấc chiều.
“Quả nhiên, lần này chỉ tiêu tốn sáu giờ đồng hồ minh tưởng, liền đã tăng hơn 200 ma lực, vậy nếu một ngày ta dùng 6/24 giờ để minh tưởng, không phải liền có thể, thật sự trong vòng ba tháng trở thành Sơ giai ma đạo sư!”
Thành Nam cảm nhận được rõ ràng, ma lực trong cơ thể hắn lại tăng trưởng một ít, cứ theo tốc độ này thì chỉ cần hắn kiên trì trong vòng ba tháng, đã có thể đạt được mục tiêu mình muốn.
“Chỉ là tại sao, ta dùng hơn sáu giờ đồng hồ để minh tưởng, mà vẫn không thề cảm thấy một tia mệt mỏi, giống hệt như ngày hôm qua, hơn nữa chính ta còn cảm thấy, tựa hồ ta càng có thể minh tưởng lâu hơn như vậy!”
Thành Nam ánh mắt không hiểu, ngồi một mình trên giường lẫm bẫm.
Mỗi một ma đạo sư thời gian tu hành điều có hạn, Thành Nam còn biết rằng thức tỉnh ma đạo sư thực lực, 6 giờ minh tưởng đã được xem cực hạn, còn lại thời gian thì chỉ có thể dùng làm việc khác.
Này 18 giờ, thuộc về minh tưởng mệt nhọc kì, chỉ có thể thông qua làm việc, giải trí các thứ, hoặc có thể thẳng thắn đi ngủ.
Đối với những người có suy nghĩ, thông qua minh tưởng tiến thêm một bước tới nói, mười tám giờ thật sự quá dài nhưng họ lại không thể làm gì.
Người ở độ cao tập trung tinh thần, nhất định cần thời gian dài đến thả lỏng thần kinh, bằng không tinh thần sẽ vỡ tan.
Tuy nhiên, hắn lại không cảm thấy mình có các triệu chứng mà trên internet có ghi, ngược lại Thành Nam còn cảm thấy bản thân, chẳng những không cảm thấy thần kinh mệt mỏi, mà còn tràn đầy năng lượng.
Lần trước hắn còn tưởng vì lí do lần đầu minh tưởng vì vậy không cảm thấy mệt mỏi, cho nên chính hắn mới chỉ cảm thấy quái lạ, nhưng mà lần này thì lại khác rồi.
Tựa hồ muốn chứng minh suy đoán của mình, Thành Nam tiếp tục nhắm mắt, bắt đầu tập trung tinh thần minh tưởng.
6 tiếng sau.
Đã qua 6 giờ đồng hồ, Thành Nam cuối cùng cũng mở ra đôi mắt của mình.
Lần này trong đôi mắt của hắn tựa hồ mang theo một tia mệt mỏi, lẫn vui mừng bên trong.
“Vậy mà thật sự, người khác chỉ có thể minh tưởng 6 giờ một ngày, ta ngược lại vậy mà có thể minh tưởng 12 giờ một ngày, đổi lại chỉ là chút ít cảm giác tinh thần mỏi mệt, vậy không phải một ngày minh tưởng của ta, liền có thể gấp 3 lần tốc độ minh tưởng của ma đạo sư khác?”
Ánh mắt tràn đầy kinh hãi lẫn vui mừng, Thành Nam khuôn mặt tràn đầy đắc ý, thầm nghĩ.
Nếu như việc minh tưởng 12 tiếng không ảnh hưởng gì đến hắn, vậy không phải hắn chỉ cần bỏ ra một tháng thời gian liền có thể thật sự trở thành Sơ giai ma đạo sư.
“Nhưng mà tại sao ta lại có đến 12 giờ đồng hồ để minh tưởng trong khi người khác lại chỉ có 6 giờ đồng hồ minh tưởng!”
“Chẳng lẽ có lí do gì đặc biệt, cho nên ta mới có thể có đến 12 giờ đồng hồ để minh tưởng, nhưng mà là lí do gì thì mới được? Không lẽ là do thứ mà ông lão kia đưa cho ta?”
Cùng lúc đó Thành Nam cũng tràn đầy nghi hoặc, không hiểu.
Thành Nam trong đầu suy nghĩ một lúc, thì nghĩ ngay đến sợ dây chuyền trên cổ của hắn. Bàn tay đút vào cổ áo, Thành Nam cầm lấy mặt dây chuyền, nhíu mày xem thật kĩ.
Cho đến bây giờ hắn vẫn không biết tác dụng của thứ này nhưng mà hôm nay có lẽ hắn đã tìm ra bí mật một trong của thứ này.
Sợ rằng món đồ đeo trên cổ của hắn, có thả năng giúp ma đạo sư loại bỏ trạng thái thần kinh mệt mỏi, giúp ma đạo sư có thêm thời gian minh tưởng, nhưng mà chỉ như vậy thì thứ này cũng không đến nỗi khiến lão đầu kia bị nhiều kẻ thù t·ruy s·át đến vậy.
Đại Nam không thề thiếu thốn các loại ma khí, giúp ma đạo sư có thể loại bỏ tinh thần mệt mỏi trạng thái, để nhiều ra một chút thời gian tu luyện.
Thứ này được bán khá đắt trên các cửa hàng, cơ hồ giá cả rẻ nhất cũng phải hơn mấy chục triệu linh kim, người bình thường đừng mong có thể nhìn thấy, chớ nói gì đến có thể mua được.
Nhưng mà cũng vì vậy, liền có thể biết, có tác dụng này ma khí không phải số ít, cho nên nếu vật này chỉ có thả năng đó, thì lão đầu kia đã không phải giữ thứ này bên người đến cuối cùng lại giao cho hắn.