Chương 26 : Nguyễn Ngọc Diễm
Chương 26 : Nguyễn Ngọc Diễm
Liếc mắt từng người trong căn phòng, cô ta quay mặt nhìn vào vũng nước cửa ra vào, khuôn mặt âm trầm đến cực hạn.
Đôi mắt phóng ra sát khí nhìn chằm lấy đám học sinh, nữ giáo viên ánh mắt bỗng nhiên híp lại, mở miệng cười nhạt.
“Xin cho phép cô tự giới thiệu bản thân mình, tôi tên Nguyễn Ngọc Diễm các em cũng có thể gọi cô Diễm, tương lai một năm sẽ là chủ nhiệm lớp này!”
“Hôm nay vẫn chưa phải ngày đi học, tuy nhiên hôm nay tôi đến đây là để gặp mặt những người có tên trong cuốn sổ này, những ai bị cô gọi tên có mặt tại hiện trường thì mau chóng trả lời!!”
Cầm lấy sổ sách, nữ giáo viên mở ra quyển sổ, giọng nói lạnh nhạt hô to.
— Nguyễn Thúy Ngân
— Có
— Đào Thị Lan
— Có
— Trần Ngọc Nam
— Có
Nguyễn Ngọc Diễm liếc nhìn sổ sách, liên tục gọi từng cái tên, cứ mỗi lần nàng gọi một cái tên thì liền có người đáp lại, tất cả điều thuộc thành viên trong nhóm học sinh phía dưới.
Không giống như khuôn mặt tươi cười lúc đầu, đám học sinh này đang dùng ánh mắt sợ hãi nhìn lấy nữ giáo viên, khoé môi run rẩy trả lời.
Đứng tại cửa phòng, Thành Nam ánh mắt nhíu lại quan sát từng cử động ánh mắt của bọn họ, hắn phát hiện tựa hồ đám người này đang đối mặt với thứ gì đó rất đáng sợ, đến nổi chỉ biết đứng im một chỗ, run rẩy đáp lời.
“Xem ra đám học sinh đó tựa hồ rất sợ nữ giáo viên này thì phải!” Ánh mắt lấp loé ánh sáng, Thành Nam quay mặt chăm chú quan sát Nguyễn Ngọc Diễm.
Thành Nam phát hiện, kể từ khi nữ giáo viên bước vào lớp, cơ hồ vẫn chưa đến ba giây, đám học sinh đó liền thay đổi sắc mặt, khuôn mặt vui vẻ thì trở nên hoảng sợ, có người còn ôm lấy đầu không dám nhìn thẳng cô ta.
Hắn vừa rồi cũng sợ hãi, khi mà cặp mắt của hắn nhìn vào đôi mắt đó của cô ta, hắn dám cá chắc người giáo viên này đã từng g·iết qua người, đôi mắt tràn đầy sát ý hoá thành thực chất của cô là minh chứng tốt nhất.
Khi đó, hắn cảm thấy bản thân giống như rơi vào một mạng nhện và bị một con nhện khổng lồ nhìn chăm chú, giống như nó đang suy nghĩ nên xử lí như thế nào hắn.
Bất quá Thành Nam rất nhanh rời khỏi đó, tựa hồ vừa rồi chỉ là một ảo giác đồng dạng.
“Thành Nam! cậu không thấy kì quái sao?”
Đứng bên cạnh Thành Nam, Như Ý ánh mắt liếc nhìn Nguyễn Ngọc Diễm, quay mặt nhìn Thành Nam, nhỏ giọng nói khẽ.
“Kì quái?” Thành Nam không hiểu lắc đầu.
Không có gì kì quái ở đây cả, chỉ sợ nữ giáo viên đang sử dụng ma pháp lên thân của đám học sinh đó.
“Hôm nay rõ ràng không phải ngày khai giảng nhưng đám học sinh này lại tụ tập trong lớp, mà từng người nữ giáo viên gọi tên, điều là những người có mặt trong nhóm người học sinh làm ra trò lố bịch kia!”
“Ngay khi cậu vừa mới rũ đám học sinh kia tham gia trò chơi mèo bắt chuột, cô ta liền bước vào trong lớp, trong khi vừa rồi chúng ta đứng bên ngoài không thề thấy cô ta!”
“Từ khi cô ta xuất hiện, đám học sinh kia tựa hồ đang rất sợ hãi, bọn họ nhìn vào cô ta với đôi mắt như nhìn thấy một quái vật.”
“Ngoài ra cô ta còn liếc mắt xem cậu từ nãy đến giờ, hơn nữa ánh mắt cô ta nhìn cậu cũng thật kì quái!”
Thành Nam nhíu chặt lông mày, nhỏ giọng đáp.
“Cậu dám chắc không?”
“Chắc chắn!” Như Ý gật đầu.
Nguyễn Ngọc Diễm đột nhiên quay mặt về phía hai người, ánh mắt liếc nhìn Như Ý, khoé miệng cong lên, cười nói.
“Tôi còn thật không ngờ ông ta lại dám cho con gái của mình trở thành một ma đạo sư! Em gọi Nguyễn Ngọc Như Ý đúng chứ! con gái của Nguyễn Chiến!”
“Nghe bảo lá gan khá nhỏ, vậy mà chỉ mới nhập học chưa được ba ngày, liền đã dám làm học sinh khối trên b·ị t·hương!!”
“Nếu như trong trường không có ai trùng tên với em thì quả thật người mà cô nói đúng là em đó! Tuy nhiên làm sao cô biết được tên của cha em?” Như Ý nhíu mày, trầm giọng nói.
Trần Ngọc Diễm có thể biết được tên của nàng thì rất bình thường, nhưng mà biết được tên của cha nàng, thì không đơn giản một chút nào cả.
Những người biết được Nguyễn Chiến hai từ này mà còn nói một cách bình thản, thì tất nhiên những người này phải có lai lịch không tầm thường trong giới ma đạo sư lẫn giới thượng lưu.
“Nếu không phải tôi biết được, trong lớp này có em cùng cậu ta và cả em gái cậu ta, thì tôi sẽ không bao giờ nhận nhiệm vụ trở thành chủ nhiệm lớp này bao giờ cả!”
Nguyễn Ngọc Diễm ánh mắt quay sang nhìn vào Thành Nam, khuôn mặt mỉm cười, bình tĩnh đáp.
“Không biết em nên xưng hô như thế nào cô?” Thành Nam nhíu mày.
Xem ra nữ giáo viên này tựa hồ quen biết hắn thì phải, tuy nhiên Thành Nam thì không thề quen biết cô ta, hơn nữa không biết vì cái gì hắn bỗng nhiên cảm thấy khó chịu khi mà cô ta dùng ánh kia nhìn chằm chằm hắn.
Ánh mắt của cô ta nhìn Thành Nam cứ như nhìn một thằng em trai của mình, hắn cũng không thấy chuyện này có gì mà bản thân phải khó chịu.
Rõ ràng người ta lớn tuổi hơn hắn, cho nên dùng ánh mắt này nhìn hắn thì cũng khá bình thường, không có gì lạ, nhưng mà hắn lại cảm thấy khó chịu cứ như bản thân bị nàng hạ thấp xuống một bậc.
Từ vóc người cho đến chiều cao, nữ giáo viên này chỉ cao đến vai Thành Nam, hơn nữa tựa hồ tuổi tác của cô ta cũng không vượt quá hai mươi hai tuổi.
“Phải! Xem ra em đã quên rồi nhỉ? mà cũng phải! Tôi không chỉ quen biết em, mà còn quen biết cả cha mẹ của em khi họ còn sống!”
Thành Nam ánh mắt co rụt, đôi mắt nhanh chóng híp lại, lạnh giọng nói.
“Thật xin lỗi, em thật sự không có ấn tượng gì về việc mình đã từng gặp cô, vì vậy có thể cho em hỏi, cô Ngọc là quan hệ như thế nào với gia đình em!”
Thành Nam quả thật không thề có bất kì kí ức gì liên quan đến thế giới này, hắn chỉ là một người bình thường ngủ một giấc tỉnh dậy thì thế giới thay đổi.
Ngoại trừ liên quan đến một số thứ liên quan đến Huyền Trang được ghi chép vào cuốn sổ, thì hắn không còn biết gì cả.
Ngay cả thanh mai trúc mã, 'Thành Nam' thế giới này, còn chẳng ghi chép gì vào trong nhật ký.
Thành Nam nhiều khi còn tưởng rằng 'Thành Nam' là một kẻ chỉ quan tâm đến một mình em gái của hắn, còn tất cả những người khác thì hắn điều không quan tâm.
Nhưng mà hắn mới phát hiện tựa hồ mình nghĩ quá rồi.
Hắn của thế giới này cũng là một kẻ bình thường, người bình thường kia thì tựa hồ lo lắng cho em gái của mình quá mức thì phải, một kẻ yêu quý em gái của mình một cách quá mức!
“Hai em còn định đứng ở đây cho đến khi nào, tìm một bàn học rồi ngồi xuống đi, tôi sẽ gọi điện cho tất cả học sinh còn lại, hôm nay tôi còn có chuyện cần thông báo!”
Nguyễn Ngọc Diễm liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay trái, cô không trả lời câu hỏi của Thành Nam, ngược lại trầm giọng nói.
Thành Nam nhíu mày, ngay tại hắn còn định muốn nói tiếp, đứng một bên Như Ý nắm chặt bàn tay Thành Nam.
Như Ý kéo tay Thành Nam dẫn hắn đi lại một bàn học nằm bên phải vách tường, từ bàn đầu tiên điếm ngược xuống bàn thứ ba cùng nhau ngồi xuống.
Nguyễn Ngọc Diễm liếc nhìn Như Ý một cái, quay mặt nhìn vào đám học sinh kia giọng nói biến thành lạnh nhạt.
“Các em mau chóng dọn dẹp mớ lộn xộn mà mình gây ra, nếu không thì có thể tự động thôi học, ở ngôi trường này không chứa những người vô dụng, đặc biệt những kẻ chỉ biết ức h·iếp người khác, tôi càng không muốn dạy dỗ!!”
Nói hết câu, Trần Diễm Ngọc bước ra khỏi lớp học, rời đi.
Thành Nam quay đầu nhìn vào đám học sinh, mỉm cười thấp giọng nói.
“Không biết có ai trong các cậu muốn tiếp tục cùng mình chơi mèo bắt chuột trò chơi!”
Đám học sinh kia, ánh mắt trở nên âm trầm liếc mắt Thành Nam, một nữ sinh bước ra từ bên trong, nữ sinh này gọi Nguyễn Thúy Ngân!
“Đừng tưởng chúng tôi không biết trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì, cậu tưởng chỉ có hai người các cậu liền có thể đánh thắng được chúng tôi?” Nguyễn Thúy Ngân khinh thường liếc nhìn Thành Nam, cười cợt nói.
“Tôi còn có thể suy nghĩ cái gì? Chẳng qua chỉ muốn rủ các cậu chơi một trò chơi mà thôi nhưng không ngờ các cậu lại suy nghĩ xấu về tôi như vậy, đáng tiếc!!” Thành Nam híp mắt, khuôn mặt buồn bã, thở dài.
“Cậu có biết đại ca của bọn này chỉ dùng năm tháng thời gian đã thành công đột phá Sơ giai ma đạo sư cánh cửa! Hiện tại đã có thể chân chính sử dụng Sơ giai ma pháp!!”
Nguyễn Thùy Ngân ánh mắt âm trầm, khuôn mặt trở nên dữ tợn nhìn lấy Thành Nam.
“Cậu làm tôi tưởng chuyện gì to tác! Không phải chỉ là sơ giai ma đạo sư, có thể thi triển yếu ớt cấp hai ma pháp à!” Thành Nam ngạc nhiên nhìn lấy bọn họ, lạnh lùng đáp.
Muốn trở thành Sơ giai ma đạo sư không thề khó, tuy nhiên trước tiên cần phải tích lũy càng nhiều ma lực trong người càng tốt, như vậy đến lúc đột phá mới không dẫn đến thất bại.