Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dị Giới Ma Đạo Sư

Chương 25 : Giáo viên chủ nhiệm




Chương 25 : Giáo viên chủ nhiệm

Chương 25 : Giáo viên chủ nhiệm

“Đây là Lớp B chỗ mà chúng ta sẽ học tập! Cũng không có gì khác xa so với trường học cấp ba.”

Đứng ngoài hành lang lớp học, Như Ý liên tục nhìn xung quanh khắp nơi, ánh mắt cuối cùng đặt lên tấm bảng trước cổng phòng học ghi hai từ 'Lớp B'

Từ hành lang bên ngoài nhìn vào qua cửa sổ, phòng học cũng không có gì khác lạ với các trường học khác, đồng dạng cũng là một tấm bảng treo trên tường phía dưới xếp đầy các bàn ghế làm từ gỗ, hai bên bức tường treo đầy bình hoa trên vách, giữa căn phòng trên nóc nhà thì treo một camera giá·m s·át.

Như Ý quan sát một vòng trong lớp học, nàng phát hiện một nữ sinh cực kì giống Huyền Trang đang úp mặt xuống bàn.

“Thành Nam, cậu nhìn xem coi cô gái đó có phải Huyền Trang không? ở bên ngoài nhìn vào lớp học, mình không thấy rõ ràng cho lắm!” Ánh mắt nhìn chăm chú nữ sinh úp mặt trên bàn, Như Ý bàn tay kéo lấy áo Thành Nam, thấp giọng nói.

Thành Nam lắc đầu, mặc dù cô gái đó từ ngoài nhìn vào trong khá giống Huyền Trang nhưng hắn dám khẳng định nữ sinh đó không phải Huyền Trang, từ phong cách ăn mặc liền có thể dễ dàng nhận ra.

Hắn ngược lại chú ý đến một nữ sinh đang lén lén, lút lút núp ở sau cánh cửa phòng học, Thành Nam cảm thấy nữ sinh đó tựa hồ đang sợ hãi thứ gì.

“Không phải, đi vào phòng xem xét thì liền có thể biết được chính xác nữ sinh gục đầu xuống bàn đó có thật là em gái của mình hay không, tuy nhiên,...”

Thành Nam cười nhạt, tiến lại gần lỗ tai Như Ý, kề sát vào trong, nhỏ giọng thì thầm gì đó với nàng.

“Được, chúng ta mau đi vào trong, vậy cậu bước vào trước hay mình bước vào trước?”

Như Ý ánh mắt phát sáng, vội vàng quay đầu nhìn Thành Nam gật đầu, tựa hồ vừa rồi Thành Nam đã nói gì, cho nên Như Ý mới có biểu cảm như vậy.

“Cậu vào trước!!” Thành Nam lắc đầu, nhỏ giọng đáp.



Như Ý gật đầu, chậm rãi tiến lại gần cửa phòng, ánh mắt liếc nhìn Thành Nam, chạm chạp lén lút lại gần cánh cửa.

Như Ý vừa mới tiến lại gần cánh cửa, cửa phòng đột ngột mở ra, một cánh tay kéo nàng vào trong phòng, một chậu nước bổng nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Như Ý, chậu nước từ trên cao đang nhanh chóng rơi xuống, đổ lên trên người Như Ý.

“Khiên băng!!”

Thành Nam sắc mặt khai đổi, bậc hết tốc độ chạy tới, lòng bàn tay phát sáng, một toà ma pháp trận nhanh chóng hình thành ở trong tay hắn.

Ma lực tụ tập vào lòng bàn tay, xoay tròn ngưng tụ thành một tấm khiên, Thành Nam từ đằng sau ôm lấy eo Như Ý kéo nàng vào lòng ngực, cầm lấy tấm khiên che chắn trên đỉnh đầu.

Thùng nước rớt xuống chạm vào tấm khiên, nước trong thùng dội ngược lên không trung, bắn tung tóe khắp nơi trong lớp.

“Ha ha ha ha !!!”

Từng tiếng cười vang dội trong căn phòng, dưới rầm bàn phía dưới đột ngột chui lên từng nam sinh lẫn nữ sinh, bọn họ bàn tay chỉ vào Thành Nam, một tay khác thì ôm bụng cười to.

Thành Nam ánh mắt âm trầm, hắn liếc mắt đám người này, khoé miệng bổng nhiên cười lạnh.

“Ai trong các cậu là người bày ra trò này?” Khuôn mặt âm trầm Thành Nam lạnh lùng nói.

Âm thanh của Thành Nam khiến căn phòng trở nên tĩnh lạnh, từng ánh mắt kì quái nhìn lấy hai người, bọn họ liên tục liếc mắt lẫn nhau, một nam sinh từ trong đám người đi ra, hắn tiến lại gần Thành Nam, khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh, cười cợt nói.

“Lần đầu gặp mặt, thật xin lỗi vì việc này, chúng tôi chỉ muốn làm quen với bạn học trong lớp, trong lúc nhất thời, bọn này đã nghĩ ra một trò chơi, trong lớp chúng ta có một vị Không gian ma đạo sư, chúng tôi nhờ cậu ta dịch chuyển vị trí thùng nước xuất hiện ở trên không trung cửa ra vào!”

“Mỗi khi có người bước vào, họ sẽ phải đối mặt với việc bị một chậu nước đổ lên đầu, chúng tôi muốn xem phản ứng trên khuôn mặt của các cậu, điều này sẽ giúp ít cho lớp học có thể hoà thuận!!”



Bị Thành Nam ôm lấy, Như Ý cơ thể run rẩy kịch liệt.

Nàng rời khỏi lòng ngực Thành Nam, liếc mắt nhìn bọn họ, khuôn mặt trở nên âm trầm, nàng lạnh giọng nói.

“Cho nên các cậu nghĩ việc này rất vui vẻ có đúng vậy không?”

Không có một giọng nói đáp lại câu hỏi của nàng, có chỉ là từng ánh mắt kì quái nhìn chăm chú, tựa hồ bọn họ tất cả như đang hỏi? tại sao cậu lại hỏi một câu hỏi kì quái như thế?



Như Ý lắc đầu, nàng xem như hiểu rõ đám người này tựa hồ đã quen thuộc với việc này, có lẽ cô gái úp mặt dưới mặt bàn kia là n·ạn n·hân cho trò đùa lố bịch của đám người này và cả nữ sinh núp sao tường đang dùng ánh mắt sợ hãi nhìn lấy bọn họ, sợ rằng vừa mới cũng bị hù doạ bởi đám học sinh đó.

Thành Nam hiện tại đồng dạng cũng đang rất tức giận, vì cái gì hắn tức giận? Hắn chỉ biết nếu như vừa rồi bản thân không kịp thời phản ứng chỉ sợ rằng thùng nước từ độ cao đó rớt xuống chạm vào đầu Như Ý thì ít nhất nàng điều sẽ b·ị t·hương.

Lần thứ nhất trong đời Thành Nam tựa hồ hiểu được muốn xé xác một ai đó là loại biểu cảm gì, bây giờ hắn cũng xem như biết được.

Đôi mắt Thành Nam toát ra sát khí, con ngươi bên trong lấp loé huyết sắc, ánh mắt của Thành Nam như muốn hoá thành một con mãnh thú lao thẳng ra bên ngoài.

Giờ khắc này trong mắt Thành Nam, đám học sinh này tựa hồ giống như từng miếng thịt đang chờ đợi hắn nhào đến cắn xé ra làm từng mãnh, đây chính là ý nghĩ chân thực nhất hắn vào thời khắc này.

Hắn cũng không biết tại sao bản thân lại có ý nghĩ như vậy, hắn chỉ biết bọn họ là con mồi mà hắn là kẻ đi săn.

“Các cậu bảo trò chơi này rất vui phải không? Mình vừa vặn có một trò khác còn thú vị hơn cả trò này nữa, không biết các cậu có muốn cùng mình chơi trò này?”

Ánh mắt híp lại, Thành Nam đột nhiên mỉm cười.



“Ồ! không biết trò chơi cậu bảo rốt cuộc là trò gì, chúng tôi cũng cực kỳ muốn biết!”

Đám học sinh nghe được những gì Thành Nam nói, ánh mắt phát sáng, chăm chú nhìn vào Thành Nam.

Nam sinh đứng trước mặt Thành Nam, thay lời cho tất cả bọn họ, hắn mỉm cười nói.

“Các cậu có nghe qua trò chơi mèo bắt chuột, chú bé bắt chó chưa?” Thành Nam cười cợt, nhỏ giọng nói.

Đám học sinh bất ngờ nhìn lấy Thành Nam, một nữ sinh mặc áo khoác màu xanh từ trong bước ra, nàng gật đầu: “Đã nghe nói qua, tuy nhiên trò này thì đâu có gì hấp dẫn?”

“Quả thật trò này thì không có gì hấp dẫn cả, tuy nhiên nếu như mèo nhân vật và cả chuột nhân vật có thể sử dụng ma pháp đâu? Một kẻ có thể dùng ma pháp truy bắt đối phương, một kẻ thì dùng ma pháp tìm cách ngăn cản đối phương không bắt được bản thân, các cậu có muốn chơi trò này không?” Thành Nam gật đầu cười đáp.

Đám học sinh trong lớp ánh mắt phát sáng nhìn lấy Thành Nam, chờ mong nói : “Vậy ai sẽ là chuột ai sẽ là mèo?”

“Bởi vì các cậu có hơn mười người, cho nên nếu như các cậu làm mèo thì trò chơi rất nhanh sẽ kết thúc, bởi vậy tôi và Như Ý, tức là cô gái đứng bên cạnh sẽ cùng nhau đóng vai mèo nhân vật, còn các cậu thì sẽ đóng vai chuột nhân vật, chúng ta có thể đi đến đấu trường, để mà có một chỗ cho các chú chuột có thể trốn, các cậu bây giờ còn muốn tham gia nữa không?” Thành Nam bình tĩnh trả lời.

Đứng bên cạnh Như Ý ánh mắt không hiểu nhìn lấy Thành Nam, nàng chỉ im lặng không nói một lời nào, xem như đồng ý Thành Nam kéo mình vào trò chơi, hoá thân thành mèo nhân vật.

“Nghe cũng khá hấp dẫn, vậy chúng ta...” Đám học sinh tụ tập lại cùng nhau, bọn họ bàn tán một lúc thì tất cả đồng thanh gật đầu.

Ngay đúng lúc này, bên ngoài phòng học bước vào một người phụ nữ ăn mặc đồng phục giáo viên tay cầm một quyển sổ sách, trên cổ tay phải đeo một chiếc đồng hồ màu vàng.

Dáng người xinh đẹp, khuôn mặt lạnh nhạt bước lên trên bụt giảng, ánh mắt liếc xuống phía dưới đang tụ tập thành một nhóm các học sinh.

“Hai năm làm giáo viên của tôi, thì ngày hôm nay quả thật là một ngày tồi tệ, vừa chỉ bước xuống phòng giáo viên liền nghe được trong lớp mà tôi sẽ chuẩn bị làm chủ nhiệm lớp có một nữ sinh làm b·ị t·hương một người ở khối trên.”

“Trong lớp thì có hơn mười người khi còn học cấp ba được biết đến là chuyên gia ăn h·iếp kẻ khác, quả là một điều bất ngờ, các cô cậu nói xem tôi phải giải quyết mấy người như thế nào?”

Ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú từng người đứng trong phòng, ngay cả Thành Nam cùng Như Ý điều bị cô ta nhìn chằm chằm.

“Ban đầu tôi chỉ tưởng việc này là một trò đùa, khi mà tôi phải dạy hơn ba mươi hai học sinh thì có hơn phân nửa trong số học sinh đó là cá biệt tính cách!”