Chương 20 : Khai giảng
Chương 20 : Khai giảng
“No quá! Cảm ơn hai cậu vì bữa ăn.” Huyền Trang ngồi trên ghế dựa lưng về đằng sau, hai tay sờ bụng, trên mặt tràn đầy nụ cười thoả mãn.
“Vậy thì tốt, cậu có muốn ăn thêm nữa không?” Thanh Kiệt khoé miệng run rẩy, cười cợt nói.
Hắn liếc mắt nhìn lên trên bàn đặt đầy một đóng tô không, lại nhìn vào bụng của Huyền Trang, há hốc mồm.
“Ợ! Không cần đâu, tớ bây giờ đã no quá rồi, vậy thì làm phiền hai cậu thanh toán tiền giúp mình, chúng ta đi thôi anh hai.” Huyền Trang lắc đầu, đứng dậy ôm cánh tay Thành Nam rời đi căn tin.
Bỏ lại Thanh Kiệt cùng Lưu Béo hai người liếc mắt nhau, cả hai ăn ý cùng nói : “Hôm nay ai thanh toán?”
Không khí trở nên yên tĩnh, Lưu Béo thấy vậy thì liền cười khổ : “Hôm nay mày thanh toán đi, lần sau nhớ kĩ mang nhiều tiền vào!Còn không thì nhớ mang thẻ ngân hàng theo, nếu không có ngày chúng ta b·ị b·ắt ở lại rửa chén trả nợ.”
“Được!” Thanh Kiệt liếc mắt nhìn dãy số bên dưới hoá đơn, khuôn mặt tràn đầy đắng chát, cười khổ.
Quay trở về, Thành Nam cùng Huyền Trang đang đi tham quan trường học, từ hồi sáng đến giờ cả hai vẫn chưa kịp tham quan ngôi trường, nhân tiện lúc này vẫn còn sớm thì nhanh chóng tham quan ngôi trường.
“Anh hai!! Bên kia là bệnh viện tư nhân của trường học, còn kia là trường học của chúng ta.”
Một tay ôm chặt cánh tay Thành Nam, nàng mỉm cười dơ tay chỉ khắp nơi.
Thành Nam mỉm cười gật đầu, đứng ở trước mặt của hắn là một ngôi trường to lớn, ngoại hình trường học thì khá đặc biệt.
Bởi vì, Thành Nam thấy được ngôi trường xây dựng giống như một toà mê cung khổng lồ.
Hay vì ngoại hình giống bao ngôi trường khác, Thành Tiên Học Phủ ngoại hình giống một toà tháp khổng lồ, phía trên còn treo một tấm bản thật to, ghi một hàng chữ thật lớn chỉ sợ người khác, không biết đây là trường học đồng dạng.
Đối diện với trường học thì là một bệnh viện đồng dạng cũng sang không kém phần, khi xây dựng đến ba tầng lầu, từ ngoài nhìn vào liền hiểu được bên trong rộng lớn đến cỡ nào.
“Anh hai!! chúng ta đi qua đấu trường đi, em nghe nói khán đài có thể chứa hơn mười triệu người, em phải nhìn thử xem có đúng như vậy thật không.” Huyền Trang bắt lấy tay Thành Nam, cười híp mắt.
“Vậy thì mau chóng qua đó xem đi, anh cũng rất muốn biết ở ngoài đời, đấu trường có giống như trên màn hình tivi!” Thành Nam mỉm cười gật đầu, hắn cũng bắt đầu có chút chờ mong rồi đó.
Không lâu sau, Thành Nam cùng Huyền Trang đi đến kháng đài.
Thành Nam khuôn mặt kinh ngạc, thốt lên: “ Nơi đây quả thật không khác gì trong tivi là bao, làm cách nào mà bọn họ có thể tập trung chiến đấu, khi bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy!”
Đứng trên khán đài, Thành Nam quan sát lấy cả tòa kháng đài được xây dựng, bao phủ xung quanh toàn bộ đấu trường, chiến trường thì là một sân bãi rộng lớn không kém gì một sân bóng đá.
“Đúng nhỉ? Ma đạo sư làm cách nào để tập trung tinh thần chiến đấu, khi mà bị nhiều người nhìn chằm chằm vào họ như vậy?” Huyền Trang gật đầu, há hốc mồm nói.
“Đó cũng là một thử thách cho các ma đạo sư! Nếu họ không thể đối mặt với ánh mắt dòm ngó từ người khác, thì làm sao có thể trở thành một vị ưu tú ma đạo sư ?”
Một thanh âm đột nhiên vang lên, Thành Nam hai người quay mặt lại đằng sau.
Khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, Thành Nam phát hiện ở phía sau hai người họ, không biết từ lúc nào, xuất hiện một người đàn ông ăn mặc trên người y phục giáo viên, đeo cặp mắt kiếng trên mắt, cười nhạt nhìn lấy hai người.
“Thầy Nam!!” Huyền Trang khuôn mặt chấn kinh, giọng nói kinh ngạc vang khắp khán đài.
“Đây không phải em học sinh đã thức tỉnh chữa trị ma pháp duy nhất của trường chúng ta đây sao? vậy đây có phải anh trai mà em nhắc đến hồi sáng!” Thầy Nam khuôn mặt tràn đầy hiền lành nhìn chằm chằm Huyền Trang.
Ánh mắt hiếu kỳ quay mặt quan sát lấy đứng bên cạnh Thành Nam, cười nhạt.
“Đúng vậy! Anh hai, đây là Thầy Nam là một giáo viên dạy học trong ngôi trường này, còn đây thì là anh trai của em, hai người cùng tên với nhau luôn đó!”
Huyền Trang đứng giữa cả hai, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ, thấp giọng nói.
“Chào thầy Nam! em tên Thành Nam cũng là anh trai của Huyền Trang, hai chúng em vừa mới nhập trường, về sau mong được thầy giúp đỡ nhiều hơn!” Thành Nam đứng thẳng khom lưng một cái, nghiêm trang cười nói.
“Chậc! Nếu không phải biết các em chỉ mới mười tám tuổi, thầy còn tưởng em đã đi nghĩa vụ quân sự, vừa mới trở về trường không đó!” Thầy Nam khuôn mặt kinh ngạc, cười nói.
“Thầy nói như vậy làm em ngại lắm, em còn chẳng làm gì được cho đất nước cả.” Thành Nam lắc đầu, cười khổ.
“Chỉ c·ần s·au này em trở thành một vị ưu tú Ma đạo sư thì đã xem như giúp ít cho đất nước và chỉ cần không sử dụng ma pháp làm điều ác là đã giúp cho đất nước nhiều lắm rồi đó!” Thầy Nam lắc đầu, nghiêm túc nói.
“Em hiểu rồi ạ!” Thành Nam sửng sốt chợt gật đầu mỉm cười.
“Vậy thì hai em cứ tiếp tục tham quan ngôi trường, ngày mai đã sẽ bắt đầu khai giảng, nhớ thức dậy thật sớm, nếu không đến lúc đó thì phiền phức lắm đó.” Thầy Nam hài lòng gật đầu, tiếp tục nói.
“Thầy cứ yên tâm đi ạ, anh trai của em nếu thức dậy trễ, không phải còn có em đây ư!” Huyền Trang đứng ra, bàn tay vỗ ngực của mình, tự tin nói.
“Như vậy thì tốt, bây giờ các em cứ tiếp tục tham quan ngôi trường, thầy còn phải trở về soạn tài liệu để ngày mốt bắt đầu dạy học, ngoài ra các em đã biết mình bị phân vào lớp nào hay chưa?” Thầy Nam gật đầu, híp mắt cười nhạt.
“Vẫn chưa!” Khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ, Thành Nam lắc đầu, nhỏ giọng đáp.
“Vậy thì ngày mai nhớ thức dậy sớm, rồi tự mình đến bảng thông báo treo trên tường, để biết bản thân rốt cuộc đã được phân vào lớp nào, bây giờ thì thầy đi trước đây!” Thầy Nam bình tĩnh gật đầu, tựa hồ như đã đoán trước, hắn cười nhạt rồi quay đầu bước đi.
“Tạm biệt thầy ạ!” Huyền Trang lớn tiếng hô to, bàn tay nhéo lấy làn da Thành Nam, liếc mắt nhìn hắn.
“Thầy đi cẩn thận.” Thành Nam nhìn nàng, quay đầu nhìn bóng lưng Thầy Nam, hô to.
Đợi cho đến khi Thầy Nam đi xa, Huyền Trang quay đầu nhìn hắn, cười nói : “Bây giờ thầy cũng đã đi, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Từ nãy đến giờ cả hai người họ đã liên tục tham quan khắp ngôi trường, cũng chỉ còn vài khu vực vẫn chưa kịp tham quan, tỉ như thư viện trường học chẳng hạn, nghe nói bên trong có rất nhiều loại sách ma pháp.
“Tha cho anh trai của em đi!” Thành Nam lắc đầu, cười khổ.
Ngày hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy đến, hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng, đi tắm rửa, rồi nhảy lên giường ngủ một giấc cho đến sáng ngày mai mà thôi.
“Cũng đúng! Vậy hai chúng ta mau trở về kí túc xá, anh nhớ ngày mai phải tự động thức dậy sớm, nếu không em sẽ đi qua kí túc xá tìm anh.” Huyền Trang nhìn thấy nét mặt mệt mỏi trên người Thành Nam, nàng gật đầu mỉm cười.
“Tốt.” Thành Nam mỉm cười, nắm lấy tay Huyền Trang, cả hai cùng nhau trở về kí túc xá.
________________
___________
Thành Nam hai người đã trở về và đang đứng bên ngoài nam sinh ký túc xá, hắn cùng Huyền Trang thấy được đang đứng trên cầu thang Lưu Béo cùng Thanh Kiệt.
“Hai người các cậu cũng ở trong ký túc xá ?”Thành Nam bước đến trước mặt hai người họ, mỉm cười nói.
“Cậu không phải đã biết hết rồi sao mà còn phải hỏi.” Thanh Kiệt nhìn thấy Thành Nam đi tới, khoé miệng cười cợt.
“Tôi chỉ hỏi vậy thôi mà hai cậu ở tầng mấy trong lầu xá, sao từ sáng đến giờ tôi không thấy hai người?” Thành Nam gật đầu, thấp giọng nói.
“Hai chúng tôi ở cùng một phòng trên tầng tám, hai anh em các cậu vừa mới tham quan trường học đúng không?” Lưu Béo dựa lưng vào cầu thang, quay đầu nhìn đứng bên cạnh Huyền Trang, cười cợt.
“Đúng vậy! Tôi thật không ngờ trường học ở đây lại lớn như vậy, phải mất một lúc thì mới tham quan gần hết được kiến trúc ở đây.” Thành Nam cảm khái gật đầu.
“Quên chuyện đó đi, hai chúng tôi có chuyện muốn nói với cậu!” Lưu Béo gật đầu, liếc mắt nhìn Thành Nam, thấp giọng nói.
“Có chuyện gì vậy, chúng ta không thể nói ở đây được à!” Thành Nam nhíu mày, nghi ngờ nói.
Lưu Béo lắc đầu, ánh mắt liếc nhìn Huyền Trang muốn nói lại thôi.
“Anh hai!! Em đi về trước đây, mọi người có chuyện gì thì cứ nói với nhau, gặp lại sau.”
Huyền Trang cảm nhận được Lưu Béo có chuyện muốn nói với Thành Nam nhưng tựa hồ không tiện ở trước mặt của nàng nói ra, Huyền Trang liền mỉm cười, thấp giọng nói.
“Cẩn thận.” Thành Nam liếc nhìn Lưu Béo, quay mặt nhìn Huyền Trang gật đầu, cười đáp.
Nàng cười gật đầu quay mặt hướng về đối diện nữ sinh ký túc xá bước đi, đợi cho đến Huyền Trang đi xa.
Dựa lưng vào cầu thang, Lưu Béo hiếu kỳ nhìn Thành Nam, nhỏ giọng nói : “Cậu đang ở cùng phòng với Cơ Thanh Ngọc?”
“Làm sao các cậu biết được!” Thành Nam kinh ngạc nhìn lấy hai người họ, gật đầu đáp.
“Vậy mà thật sự, tôi cùng Lưu Béo còn tưởng rằng lúc đó chúng tôi nhìn nhầm, thật không ngờ Cơ Thanh Ngọc vậy mà cho phép cậu sống chung với cô ta!”
Thanh Kiệt khuôn mặt chấn kinh nhìn Thành Nam, bật thốt lên.