Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dị Giới Ma Đạo Sư

Chương 19 : Hai Kẻ Đáng Thương




Chương 19 : Hai Kẻ Đáng Thương

Thành Nam nhíu mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt Cơ Thanh Ngọc, trầm giọng nói : “Rốt cuộc thì cô muốn cái gì từ tôi?”

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi muốn cậu làm người giúp việc cho tôi!” Cơ Thanh Ngọc lắc đầu, khoé miệng cong lên.

Nếu đổi lại là lúc bình thường một cô gái khác cong môi như này, Thành Nam sẽ cảm thấy cô gái đó cực kì đáng yêu nhưng giờ phút này hắn chỉ cảm thấy Cơ Thanh Ngọc giống như một yêu nữ.

“Tôi chỉ cần đồng ý là được phải không?” Thành Nam khoé môi run rẩy, khuôn mặt đáng chát cười khổ.

“Đúng vậy!” Cơ Thành Ngọc gật đầu, ánh mắt híp lại, cười nhạt.

“Tốt, vậy thì bây giờ cô có thể làm thứ này biến mất được chưa, đao kiếm không có mắt, lỡ như cô làm b·ị t·hương tôi thì ai lại làm việc nhà cho cô!” Thành Nam gật đầu, bàn tay chỉ vào lưỡi kiếm, khoé miệng run rẩy, nhỏ giọng nói.

“Nếu cậu ngay từ đầu biết điều như vậy thì ta cũng đâu cần phải làm như này, ngoan ngoãn ngay từ đầu không tốt sao.” Cơ Thanh Ngọc cười nhạt, trong tay thanh kiếm hoá thành ánh sáng rồi tan biến.

“Bây giờ tôi có thể vào trong phòng được chưa.” Thành Nam thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói.

“Vào đi.” Cơ Thanh Ngọc gật đầu, cười nhạt bước vào trong phòng.

Thành Nam đi vào bên trong, hắn thấy được căn phòng vẫn chưa bật đèn, hắn tiến lại gần cửa sổ, gạt ra tắm màn che cửa.

Đen kịt căn phòng bị ánh sáng chiếu vào trong nháy mắt xua tan bóng tối trong căn phòng.

“Bây giờ cậu đang ở cùng phòng với tôi, cho nên tôi cũng phải ra một vài quy định, cậu phải nhớ kĩ không được tái phạm biết không?” Cơ Thanh Ngọc khuôn mặt trở nên lạnh nhạt, lạnh lùng nói.

Thành Nam nhíu mày, nếu hắn không phải tự biết bản thân không đánh lại cô ta, thì bây giờ cũng không ở đây nghe Cơ Thanh Ngọc nói nhãm liên tục, mà còn chẳng có một câu nào hắn muốn nghe cả.

“Yên tâm, nếu như không phải những yêu cầu vô lí, tôi sẽ không tái phạm.” Thành Nam miễn cưỡng gật đầu, thấp giọng nói.

Cơ Thanh Ngọc cười nhạt liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng :



“Quy định thứ nhất : Không được dẫn bất kỳ người nào vào trong căn phòng này, kể cả có là nam sinh thì cũng không được, bởi vì tôi có bệnh thích sạch sẽ.”

“Trường hợp có thầy cô muốn tiến vào phòng kiểm tra thứ gì, thì cậu được phép cho họ vào đây, tôi không để ý đến việc này.”

“Quy định thứ hai : Không được đem rác rưởi về phòng, nếu không lỡ như trên sàn nhà dính một miếng thức ăn chẳng hạn, cậu phải ngay lập tức dọn dẹp cho tôi.”

“Quy định thứ ba : Nếu như cậu thấy được tôi muốn đi tắm, thì nhanh chóng ra khỏi căn phòng, khi nào không có tôi cho phép bước vào, thì cậu không thể vào trong!”

“Tạm thời chỉ có nhiêu đây quy định, cậu đã nhớ hết chưa, có cần tôi lặp lại một lần nữa không?”

Thành Nam khoé miệng run rẩy, cô gái này rốt cuộc có bệnh thích sạch sẽ đến cỡ nào, chẳng lẽ trong mắt của nàng mọi người điều không sạch sẽ, ngoại trừ chính nàng.

“Tốt! Vậy thì bây giờ tôi được phép rời đi được chưa.” Thành Nam gật đầu, cười khổ.

Hắn chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi đây, thật không biết lúc đó tại sao hắn lại đột nhiên muốn trở về căn phòng này làm gì chứ, đây rõ ràng là đang tự tìm xui xẻo cho mình.

“Cậu có thể rời đi, nhớ kĩ trước 8h tối trở về, tôi mà phát hiện cậu về trễ hơn thời gian mà tôi quy định, thì cậu có thể ngủ ở bên ngoài hành lang được rồi.” Cơ Thanh Ngọc nhíu mày, trầm giọng nói.

Thành Nam gật đầu vội vàng chạy ra khỏi phòng, nhanh tay khép cửa chạy nhanh xuống lầu.

Hắn không thề muốn ở lại đây một giây phút nào nữa cả, ở gần Cơ Thanh Ngọc tựa hồ như ở gần một con cọp cái, khiến hắn không dám nói một lời nào hết.

Bên trong căn phòng, Cơ Thanh Ngọc khuôn mặt lạnh lùng nhanh chóng thay đổi.

Đôi mắt chảy ra hai hàng nước mắt, Cơ Thanh Ngọc cầm lấy điện thoại, khoé miệng cười nói :

“Rốt cuộc mình cũng tìm thấy cậu! Lần này hãy để mình bảo vệ cho cậu giống như cậu đã từng bảo vệ mình!”



Chạy khỏi ký túc xá, Thành Nam thở phào nhẹ nhõm.

Từ trong túi quần lấy ra điện thoại, Thành Nam lẫm bẫm : “Đã hơn 4h50, vậy mà Huyền Trang vẫn không chịu gọi điện thoại cho anh hai của nó, rốt cuộc cô gái cùng phòng đã chuyển lời của mình, cho em ấy hay chưa.”

“Anh hai!!”

Thành Nam nhíu mày, nếu hắn không nghe lầm thì vừa rồi giọng nói phát ra là của em gái hắn thì phải.

Quay đầu lại đằng sau, Thành Nam thấy được Huyền Trang đang chạy đến, nữa đường thì nàng dừng bước, thở hỗn hển quỳ một chân xuống mặt đất.

“Em làm gì mà từ sáng đến giờ không trả lời điện thoại của anh, làm anh lo lắng quá trời.” Thành Nam nhanh chóng đi đến trước mặt Huyền Trang, bàn tay đỡ nàng đứng dậy, tức giận nói.

“Hồi sáng cô bác sĩ tư nhân của trường học biết em đã thức tỉnh chữa trị ma pháp, nên đã tìm đến em và hỏi em có muốn trở thành y tá thực tập đi theo cô ấy không.” Huyền Trang đầu tựa lên vai Thành Nam, khuôn mặt vui vẻ, cười lớn.

“Cho nên em đã vui quá nên liền đồng ý lời nói của cô ta, bởi vậy nên em mới quên mất điện thoại cho anh đúng chứ?” Thành Nam cười nhạt, thấp giọng nói.

Hắn không cần đoán cũng biết sau đó chuyện gì xảy ra, cơ bản là Huyền Trang vui quá nên liền đồng ý trở thành một y tá, rồi từ sáng đến chiều liền đi theo bác sĩ sau lưng, hậu quả không để ý đến hắn gọi điện thoại vào máy của nàng.

“Hì hì, lần sau em sẽ chú ý hơn, tại hôm nay em vui quá chứ bộ!” Huyền Trang ôm chặt cánh tay Thành Nam, híp mắt cười nói.

“Em đã ăn gì chưa!” Thành Nam bàn tay sờ đầu nàng, thấp giọng nói.

“Vẫn chưa.” Huyền Trang lắc đầu, bàn tay nàng sờ lấy bụng của mình, cười nhạt trả lời.

“Chúng ta mau đi đến căn - tin, mặt dù anh ủng hộ em theo đuổi ước mơ của mình nhưng mà đừng làm việc quá sức, đặc biệt phải ăn uống điều độ, nhớ kĩ chưa?” Thành Nam giả trang bộ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói.

“Biết rồi mà, chúng ta mau đi xuống căn tin đi nào, em đói bụng lắm rồi nè.” Huyền Trang gật đầu, đôi mắt phát sáng, cười nói.

“Hai anh em các cậu định đi căn tin à, cho tụi này đi theo với.”

Thành Nam nhíu mày quay đầu, hắn thấy được Lưu Béo cùng Thanh Kiệt từ kí túc xá đi xuống.



“Xin chào! Mình tên Lưu Minh, cậu có thể gọi mình Lưu Béo cũng được, hồi sáng chúng ta có gặp nhau một lần, mà lúc đó cậu đi nhanh quá cho nên chúng ta vẫn chưa kịp làm quen, bây giờ nhân tiện đây thì cho mình hỏi, chúng ta có thể trở thành bạn bè được không?” Lưu Béo đi thẳng đến trước mặt Huyền Trang, khuôn mặt tràn đầy trân thành, thấp giọng nói.

“Được chứ! Vậy còn cậu là.” Huyền Trang mỉm cười gật đầu, quay mặt nhìn thấy đứng ở bên cạnh Thanh Kiệt, nàng nghi hoặc nói.

Thanh Kiệt khuôn mặt cứng đờ, hắn giống như bị sét đánh đơ người ra, nhìn chằm chằm lấy Huyền Trang.

“Cậu làm gì mà nhìn mình chằm chằm như vậy, mình nói gì sai à.” Huyền Trang nhíu mày, nghi ngờ nói tiếp.

“Không có gì đâu, mình chỉ khá bất ngờ, thật không ngờ mới làm quen với nhau hồi sáng nay, mà bây giờ cậu đã quên mất mình là ai, vì vậy cho nên cậu khiến mình khá đau lòng đấy!” Thanh Kiệt bàn tay che ngực, ngửa đầu nhìn trời, thở dài.

“Thật sự xin lỗi, tại hồi sáng nhiều người quá nên mình mới không nhớ được tất cả, để mình cố gắng nhớ kĩ lại một chút, đúng rồi, cậu gọi cái gì Thanh đúng không?” Huyền Trang sờ đầu, cười gượng một tiếng.

“Mình tên Thanh Kiệt, mày đã thấy chưa Lưu Béo, tao đã bảo cậu ấy sẽ không thể nào quên được bộ mặt đẹp trai này của tao.” Thanh Kiệt vui mừng gật đầu, lấy tay vuốt tóc, tràn đầy đắc ý nhìn mặt Lưu Béo, cười lớn nói.

“Phụt! Hai người các cậu thật thú vị.” Huyền Trang sửng sờ, bàn tay che miệng lại, ôm bụng cười to.

“Xem ra trước khi gặp tụi này, hai người các cậu đã nghĩ sẵn kịch bản rồi đúng chứ?” Đứng một bên Thành Nam cũng mỉm cười, tuy nhiên nụ cười của Thành Nam khiến người khác cảm thấy nguy hiểm.

“Đương nhiên... làm gì có chứ, mà anh em các cậu định đi xuống căn tin đúng không, có thể cho tụi này đi theo được chứ.” Lưu Béo gật đầu, khuôn mặt cấp tốc cứng đơ, nhanh chóng che giấu biểu cảm của mình, nói sang chuyện khác.

“Mình cùng anh trai định đi ăn cơm, các cậu muốn đi theo cũng được, không phải càng đông càng vui sao?” Huyền Trang ánh mắt sáng lên, vội vàng gật đầu nói.

“Vậy hôm nay cứ để tụi này bao, các cậu muốn ăn thứ gì cứ tự nhiên mà chọn.” Thanh Kiệt ánh mắt sáng lên, nhanh chóng mở miệng.

“Cậu ấy nói thật chứ?” Huyền Trang đôi mắt phát sáng, nhìn chằm chằm Lưu Béo, nghi ngờ nói.

“Đương nhiên, vậy chúng ta mau đi thôi.” Lưu Béo gật đầu, hướng căn tin mà đi.

“Vậy thì tốt quá, chúng ta mau đi thôi anh hai!” Huyền Trang vui sướng nắm chặt bàn tay Thành Nam, bước theo Lưu Béo.

Thành Nam đi theo phía sau, nhìn chằm chằm Thanh Kiệt hai người, ánh mắt toát ra vẻ thương hại, lẫm bẫm nói : “Xin lỗi hai anh bạn, không phải tôi không muốn nhắc nhở hai người, chỉ tại các cậu muốn biểu hiện tốt ở trước mặt em gái tôi, nên hãy sẵn sàng biểu hiện ra mặt tốt nhất của mình, trước mặt em gái của tôi.”