Chương 18 : Thành Nam bại trận
Chương 18 : Thành Nam bại trận
“Mặc dù tôi cũng muốn như vậy nhưng mà tôi đã bị Cơ Thanh Ngọc đuổi ra khỏi phòng, vậy thì hôm nay tôi ngủ ở đâu được chứ, chẳng lẽ lại ngủ ngoài hành lang.” Thành Nam cười khổ.
“Cậu không cần phải lo về việc này, không phải còn có tôi ở đây hay sao?” Ngồi trên giường, Yên Nhiên cười đắc ý nói.
“Chẳng lẽ cậu có cách giúp tôi?” Thành Nam khuôn mặt ngạc nhiên nhìn Yên Nhiên, khoé miệng cong lên.
“Từ bây giờ cậu cứ ở đây, phòng của tôi cũng chỉ có một mình tôi ở, bây giờ nếu cậu vào đây ở thì không phải sẽ bớt buồn chán hơn sao?” Yên Nhiên đứng dậy, chỉ tay lên giường trên, cười nhạt.
“Vậy thì cảm ơn cậu, nhưng mà tôi nghĩ cậu cũng sẽ không tự nhiên tốt bụng với tôi đâu đúng không?” Thành Nam gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc nhìn Yên Nhiên.
“Quả nhiên tôi không thích những người không minh một tí nào cả, cậu đoán đúng rồi đấy, tôi sỡ dĩ giúp đỡ cậu thì đương nhiên cũng có chuyện cần sự giúp đỡ của cậu.” Yên Nhiên trông thấy vẻ mặt của Thành Nam thì liền biết không thể lại lừa gạt, hắn cười khổ nói.
“Tôi chỉ vừa mới đến đây thì có thể giúp gì cho cậu được chứ? Chẳng lẽ là liên quan đến Huyền Trang!” Thành Nam nhíu mày, chợt cười nói.
“Đúng vậy, tôi muốn nhờ em gái của cậu một việc.” Yên Nhiên gật đầu, cười đáp.
“Thật xin lỗi, mặt dù tôi là anh trai con bé nhưng cũng không có quyền chấp nhận yêu cầu của cậu thay cho Huyền Trang, cậu vẫn tự mình đi nhờ cậy con bé thì tốt hơn.” Thành Nam lắc đầu, đứng dậy cầm lấy vali đi ra khỏi phòng.
“Cậu bình tĩnh đã, tôi chỉ muốn nhờ em gái của cậu ba tháng sau đến kì thi kiểm tra thực chiến, thì giúp chúng tôi trị thương mà thôi.” Yên Nhiên vội vàng chạy ra cửa ngăn cản Thành Nam, khuôn mặt bán thảm, thấp giọng nói.
“Kỳ thi kiểm tra thực chiến?” Thành Nam nhíu mày, khuôn mặt nghi ngờ nói.
Hồi sáng hắn cũng nghe tên này nhắc đến chuyện này một lần, nếu đã vậy sẵn tiện đây Thành Nam cũng rất muốn biết kiểm tra thực chiến là gì.
“Kiểm tra thực chiến là một bài kiểm tra cực kì bình thường ở Thành Tiên Học Phủ, cứ mỗi ba tháng điều sẽ tổ chức một lần, chỉ có những ai đã đột phá Sơ cấp ma đạo sư cánh cửa thì mới được phép tham gia.”
“Cuộc kiểm tra này khá quan trọng với chúng tôi, bởi vì nó liên quan đến tài nguyên phân phát những ai có thứ hạng cao sẽ nhận được một số lượng tài nguyên nhất định.”
Yên Nhiên chậm rãi giải thích.
“Vậy thì có liên quan gì đến em gái của tôi? Con bé chỉ là chữa trị ma đạo sư mà thôi!” Thành Nam gật đầu, tiếp tục nói.
“Làm sao mà không liên quan, những ai tham gia cuộc thi thì tất nhiên ít nhiều gì điều sẽ b·ị t·hương, đến lúc đó cần phải đi đến bệnh viện để kiểm tra nhưng mà như vậy thì sẽ phải ngừng cuộc thi đấu giữa chừng.”
“Mà nếu như có chữa trị ma đạo sư thì tất nhiên không cần phải đến bệnh viện làm gì cả, mỗi tội trong trường học này đã hơn hai năm vẫn chưa có ai là chữa trị ma đạo sư tham gia, bây giờ khó khăn lắm mới có một chữa trị ma đạo sư gia nhập học viện, thì cậu nghĩ xem tại sai lại không liên quan được chứ.”
Yên Nhiên khuôn mặt tràn đầy bắt đắc dĩ, bàn tay nắm chặt lấy cánh cửa, khổ sở nói.
“Đây là số điện thoại của em gái tôi, cậu vẫn tự mình nói với con bé thì tốt hơn.” Thành Nam gật đầu, ngồi xuống mở ra vali.
Cầm lấy một cuốn tập, hắn xé ra một tờ giấy rồi cầm lấy bút mực viết một dãy số lên trên giấy, đứng dậy đưa vào tay Yên Nhiên.
“Xem như tôi sợ cậu rồi, cậu mau cất hành lí vào trong phòng đi, còn về việc này để tôi tự nói với Huyền Trang!” Yên Nhiên cầm lấy tờ giấy nhét vào trong túi, khuôn mặt cười khổ rồi nói.
“Cảm ơn! Bắt quá tôi vẫn trở về phòng của mình đây!” Thành Nam lắc đầu, hắn cầm lấy vali cơ thể lách qua người Yên Nhiên bước ra khỏi phòng.
“Cậu muốn c·hết à? Tôi khuyên cậu đừng có làm chuyện dại dột!!” Yên Nhiên sắc mặt kinh hãi, vội vàng đi theo.
“Đây là chuyện của tôi, cậu đừng có quan tâm!” Thành Nam nhíu mày, quay đầu nhìn hắn, lạnh nhạt đáp.
“Được!! Tôi mặc kệ cậu, có b·ị đ·ánh thì cũng đừng bảo sao không ai nhắc nhở!!” Yên Nhiên khuôn mặt tức giận, hắn quay trở về trong phòng, bàn tay đóng chặt cánh cửa.
“Ầm!!”
Thành Nam lắc đầu, có một số việc không giải thích thì vẫn tốt hơn.
Hắn chẳng qua không muốn nợ nhân tình của người khác, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không nợ ai bất kì thứ gì.
Thành Nam chợt phát hiện từ lúc đến thế giới này, bản thân luôn bị cuốn vào những chuyện vốn dĩ rất khó xảy ra nhưng điều một cách tự nhiên mà bị kéo vào.
Còn bản thân thì luôn tìm cách né tránh, đây đâu phải tính cách của hắn, từ lúc nào mà hắn trở thành như vậy?
Trở về lầu bảy, Thành Nam đứng trước cửa phòng, bàn tay đẩy cánh cửa ra rồi bước vào bên trong.
“Cậu muốn c·hết sao mà còn dám trở lại đây! Hay cậu tưởng tôi chỉ đang hù doạ cậu mà thôi?”
Cửa sổ trong phòng bị đóng lại, tất cả các bóng đèn điều đã tắt, một giọng nói tràn đầy lạnh lẽo vang lên khắp nơi trong căn phòng.
“Đây vốn dĩ là nam sinh ký túc xá, người sai ở đây không phải là tôi, vậy thì tại sao tôi phải rời đi?” Thành Nam ánh mắt quan sát khắp căn phòng, lạnh nhạt đáp.
Hắn mặt dù không biết Cơ Thanh Ngọc đang làm gì nhưng một điều chắc chắn rằng nàng đang quan sát lấy hắn, bởi vậy hắn không thể biểu hiện ra khuôn mặt sợ hãi trước mặt cô ta.
“Cậu vẫn mau chóng rời khỏi đây trước khi tôi tức giận, nếu không tôi không dám hứa chắc liệu rằng Trảm Hồn trong tay của tôi, có làm cậu b·ị t·hương hay không tôi cũng không biết nữa.” Núp một góc nào đó trong căn phòng quan sát lấy hắn, Cơ Thanh Ngọc giọng nói vang lên lần nữa.
“Vậy thì cứ tới đi! Tôi cũng rất muốn biết Ma kiếm nữ vương rốt cuộc lợi hại đến thế nào.” Thành Nam đôi mắt híp lại, cười nhạt.
Hắn đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi, một tuần vừa qua Thành Nam không bỏ qua bất kì giây phút nào để thích ứng ma pháp của mình, tìm ra cách sử dụng ma pháp hiệu quả nhất.
Hôm nay sẵn tiện ở đây có một đối thủ cực kì cường đại, vậy sao không thử thành quả tu hành của bản thân, hơn một tuần đổi lấy được điều gì.
Không có bất kì tiếng đáp lại, ngay tại Thành Nam tưởng rằng Cơ Thanh Ngọc không định thực hiện những gì mình nói, hắn chợt nghe thấy một tiếng gió thổi kèm theo tiếng ma sát vang lên phía sau.
“ Khiên Băng!!”
Một tay ngưng tụ ma pháp, trong tay Thành Nam xuất hiện một tấm khiên được làm từ hàn băng, hắn vội vàng quay lưng cầm lấy tấm khiên che chắn phía trước.
Một thanh kiếm có lưỡi kiếm dài màu đen từ trong bóng tối đâm xuyên khiên băng trong tay hắn, khiên băng nhanh chóng tan rã vỡ ra từng mảnh, Thành Nam chân trượt về phía sau.
“Thủy lao!”
Bàn tay phát sáng, Thành Nam trong tay ngưng tụ một dòng nước, đánh thẳng đến lưỡi kiếm.
Dòng nước xuyên qua lưỡi kiếm, nhanh chóng tan rã, để lại từng giọt nước trên mặt đất.
Tuy vậy lưỡi kiếm vẫn đang tiếp tục lao nhanh vào hắn.
“Băng Xích!”
Hai bàn tay phát sáng, từng sợ dây xích làm từ băng từ lòng bàn tay của hắn nhanh chóng ngưng tụ, bắt đầu tiến lên quấn chặt vào lưỡi kiếm.
“Không cần phải phản kháng, cậu đã thua!”
Ngay tại lúc này, từng sợ dây xích đột nhiên vỡ nát, lưỡi kiếm chỉ thẳng vào cổ Thành Nam, từ bên trong bóng tối bước ra, Cơ Thanh Ngọc khuôn mặt lạnh nhạt nhìn hắn.
“Mặc dù đã đoán trước nhưng không ngờ ta lại thua triệt để như vậy.” Thành Nam cười khổ.
Hắn xem ra đã quá đánh giá cao mình, ngay cả khiến Cơ Thanh Ngọc nghiêm túc còn không làm được thì nói gì đến việc đánh thắng được nàng.
“Bây giờ cậu đã thua, vậy thì cậu tự chọn để tự mình rời đi hay là ta ném cậu ra ngoài hành lang.” Cơ Thanh Ngọc khuôn mặt lạnh nhạt nhìn hắn.
Trong tay thanh kiếm hoá thành ánh sáng nhanh chóng tan biến.
“Được!” Thành Nam gật đầu, cầm lấy vali bước ra khỏi phòng, hắn không biết mình hôm nay đã là lần thứ mấy liên tục đem hành lý bước ra bước vào.
“Chờ đã! Cậu tên là gì?” Đột nhiên, Cơ Thanh Ngọc bỗng nhiên mở miệng.
“Tôi gọi Lê Thành Nam, rồi còn có chuyện gì nữa không?” Thành Nam đứng ngoài cửa khuôn mặt nghi ngờ nhìn vào trong phòng.
“Tôi đột nhiên suy nghĩ lại, cậu năm lần bảy lượt quấy rầy tôi, chuyện này không thể bỏ qua như thế được.” Từ trong căn phòng đi ra, Cơ Thanh Ngọc mở miệng nói.
“Vậy cô còn muốn cái gì?” Thành Nam nhíu mày, trầm giọng đáp.
“Rất đơn giản, tôi bây giờ đang thiếu một người giúp việc, cậu cũng không có nơi nào để đi thì cứ ở tạm chỗ này, đổi lại hàng ngày cậu phải giúp tôi dọn dẹp sạch sẽ căn phòng!” Cơ Thanh Ngọc khuôn mặt lạnh nhạt đáp.
“Không cần, tôi có thể tự mình thuê một căn hộ gần trường, tạm biệt.”
Thành Nam lắc đầu, hắn còn tưởng rằng Cơ Thanh Ngọc có ý tốt gì, xem ra định đem hắn coi như ô - xin sai bảo, thật khiến người khác khó chịu.
“Tôi cho cậu lựa chọn lại một lần nữa.” Bàn tay phát sáng, một thanh kiếm xuất hiện trong tay Cơ Thanh Ngọc, nàng gác lưỡi kiếm lên cổ của Thành Nam, lạnh lùng nói.