Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dị Giới Ma Đạo Sư

Chương 17 : Cơ Thanh Ngọc




Chương 17 : Cơ Thanh Ngọc

Chương 17 : Cơ Thanh Ngọc

“ Đã tới nam sinh ký túc xá, cậu cũng mau trở về kí túc xá của mình đi!”

Thành Nam dừng bước tại bên ngoài kí túc xá, quay đầu nhìn Như Ý, cười nhạt.

“Vậy thì ngày mai gặp lại.” Như Ý ngẩng người, trầm mặc đáp.

Nàng thật không nghĩ đến từ căn tin trở về kí túc xá lại mau đến vậy, hay nói đúng hơn là cả hai điều quên mất thời gian.

“Đừng làm ra vẻ mặt đó, ngày mai chúng ta còn gặp lại.” Thành Nam cười nhạt.

“Vậy thì ngày mai gặp lại.” Như Ý gật đầu, tràn đầy lưu luyến bước đi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn.

Đôi mắt dõi theo bóng lưng của nàng một lúc, Thành Nam tiến lên cầu thang, đi bộ lên thẳng lầu bảy cư xá.

Bước lên hành lang tầng bảy, Thành Nam chợt phát hiện vali của mình bị đặt bên ngoài cửa phòng.

“Không đúng! Trước khi rời đi ta đã đặt vali vào trên giường, trừ khi có người ném vali của ta ra khỏi phòng của ta.” Thành Nam nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng.

Hắn bước đến cánh cửa, bàn tay chạm vào cửa phòng, Thành Nam phát hiện cửa phòng đã bị khoá từ bên trong.

“Để xem bạn cùng phòng chưa thấy mặt của ta rốt cuộc đang dỡ trò gì?”

Thành Nam cười lạnh, từ trong túi quần lấy ra một thanh chìa khoá phòng rồi đút vào ổ khoá cửa, hắn đẩy nhẹ cánh cửa ra một bên.

Cầm lấy vali vào tay, hắn bước vào bên trong, Thành Nam vừa tiến vào căn phòng, khuôn mặt cấp tốc trở nên ngạc nhiên.

Thành Nam thấy được trong phòng xuất hiện một cô gái mặc trên thân đồng phục thể dục, nàng sở hữu mái tóc đen huyền cùng khuôn mặt xinh đẹp đang ngồi trên sàn nhà, khuôn mặt lạnh lùng nhìn hắn.

“Ai cho cậu được phép bước vào căn phòng của tôi?” Cô gái tóc đen nhìn chằm chằm Thành Nam, lạnh lùng nói.

“Phòng của cậu?” Thành Nam nhíu mày, đây rõ ràng là nam sinh ký túc xá, tại sao lại có nữ sinh ở trong phòng của hắn.



“Tôi nghĩ cậu đã nhầm lẫn nam sinh ký túc xá thành nữ sinh ký túc xá, nữ sinh ký túc xá nằm ở dãy bên kia khu vực, bây giờ thì mời cậu bước ra khỏi phòng của tôi ngay lập tức.” Thành Nam lạnh nhạt đáp.

Cô gái này mặc dù sở hữu khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp nhưng thái độ lạnh lùng đó của cô ta là sao chứ.

“Cậu đang nói cái gì vậy.” Nữ sinh vẫn bảo trì tư thế ngồi, khuôn mặt nhíu mày nhìn Thành Nam.

“Làm ơn! Đây là ký túc xá nam sinh! Ký túc xá nữ sinh ở dãy bên kia khu vực bây giờ thì cậu có thể đi ra khỏi căn phòng của tôi được chưa hả.” Thành Nam bắt đầu có chút thiếu kiên nhẫn, cô gái này sợ là một kẻ ngốc đi.

Cũng mặc kệ cô ta có nghe hiểu hắn lời nói hay không, Thành Nam đã đem vali của mình đặt cạnh giường, trong ánh mắt nhìn chăm chú của cô gái.

“Bây giờ thì cậu có thể rời khỏi đây được chưa?” Thành Nam nhìn lấy nàng, cười khổ.

“Tôi nhắc lại cho cậu một lần nữa, căn phòng này là của tôi!” Cô gái tóc đen vẫn ngồi trên sàn nhà, nàng bỗng nhiên mở miệng.

“Tôi đã nhắc, đây là phòng...”

Thành Nam ánh mắt híp lại, hắn lần này thật sự bắt đầu khiếu kiên nhẫn, hắn đang suy nghĩ thầm trong lòng, rốt cuộc có nên ném nàng ta ra ngoài hành lang không nữa.

Mở ra đôi mắt, Thành Nam khuôn mặt cứng đờ tại chỗ.

“Bây giờ thì cậu có thể ra khỏi căn phòng của tôi được chưa?”

Thành Nam phát hiện vừa mới ngồi dưới sàn nhà cô gái này không biết từ lúc nào đã đến trước mặt hắn, còn cầm lấy một thanh kiếm chỉ thẳng vào cổ của hắn, khuôn mặt lạnh nhạt nói.

“Từ từ đã, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được không?” Thành Nam sắc mặt trắng bệch, cô gái này có thể hảo hảo ngồi xuống nói chuyện không vậy, bộ không biết đao kiếm vô tình hả trời.

“Bây giờ thì cậu có thể rời khỏi căn phòng của tôi được chưa?” Cô gái tóc đen nhíu mày, lập lại câu nói vừa rồi một lần nữa.

“Được!!!”

Thành Nam khoé miệng giật giật, vội vàng lùi lại vài bước, nhanh chóng cầm lấy vali chạy ra khỏi căn phòng.

“Phù!!” Bàn tay vội vàng đóng cửa, Thành Nam ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm.



“Phụt !! Ha ha Ha ha!!!”

Đột nhiên ngay lúc này một tiếng cười to vang lên trong hành lang, Thành Nam nhíu mày quay đầu hắn thấy được Yên Nhiên đang dựa lưng vào tường, hai tay ôm bụng cười to.

“Cậu đến đúng lúc lắm, vậy thì sẵn tiện cậu cũng mau chóng giải thích cho tôi về việc này, nếu không...” Thành Nam cười lạnh, nếu hắn đoán không sai tên này biết gì đó về chuyện này.

“Trước hết cậu hãy qua phòng của tôi, rồi tôi sẽ giải thích cho cậu những gì tôi biết.” Yên Nhiên lắc đầu, đi đến trước mặt Thành Nam cầm lấy vali của hắn, bước xuống cầu thang.

“Được!” Thành Nam nhíu mày, đi theo phía sau hắn.

Hai người đi xuống tầng sáu, Yên Nhiên đi đến cửa phòng 475, hắn đẩy cửa ra bước vào bên trong, Yên Nhiên mỉm cười nhìn chằm chằm Thành Nam rồi nói : “Vào đi!”

Thành Nam gật đầu, đi theo hắn tiến vào trong phòng, Thành Nam phát hiện căn phòng của cậu ta vậy mà cũng khá gọn gàng.

“Bây giờ cậu có thể giải thích cho tôi những gì cậu biết được không?” Thành Nam nhíu mày, mặt lạnh nhìn lấy Yên Nhiên.

“Vậy thì cậu muốn biết gì?” Yên Nhiên đặt vali của Thành Nam cạnh giường, quay mặt nhìn Thành Nam, cười nhạt gật đầu.

“Rốt cuộc cô gái đó là ai? Ngoài ra tại sao, cô ta lại còn ở trong phòng của tôi?” Thành Nam bàn tay chóng cằm, liếc mắt nhìn Yên Nhiên, thấp giọng nói.

“Cô ta gọi Cơ Thanh Ngọc chủ tịch hội đồng học sinh! Còn về việc tại sao cô ta lại xuất hiện trong phòng của cậu là bởi vì cô ta là bạn cùng phòng với cậu.” Yên Nhiên gật đầu, cười nhạt.

“Không phải ngôi trường này có nữ sinh ký túc xá à! Tại sao cô ta lại phải qua nam sinh ký túc xá làm gì!” Thành Nam nhíu mày, nghi ngờ nói.

Thành Nam tự động loại bỏ chủ tịch hội học sinh những từ này ra khỏi đầu, người như cô ta thì làm sao có thể là chủ tịch hội đồng học sinh được chứ.

“Cái này thì tôi không biết, có thể cô ta có lý do nào đó cũng nói không chừng!” Yên Nhiên lắc đầu, hắn ngồi xuống giường bắt chéo hai chân, cười cợt.

“Theo như ý của cậu, Cơ Thanh Ngọc đó có phải bị bệnh thần kinh đúng không hả.” Thành Nam bổng nhiên cười lạnh.

“Này! Bộ cậu muốn c·hết à! Cậu có biết mình vừa nói cái gì không?” Yên Nhiên khuôn mặt sợ hãi, đứng dậy bước lại gần cửa phòng, ánh mắt quan sát hành lang một lúc, quay mặt tức giận nhìn Thành Nam.

“Tôi nói sai gì sao? Cô ta nếu không bị điên thì làm gì lại đi qua kí túc xá nam sinh để ở, lại còn cầm kiếm gác lên cổ của tôi, đây không phải biểu hiện của một người điên hay sao?” Thành Nam khuôn mặt lạnh lẽo.



“Không thể nào, Cơ Thanh Ngọc nếu thật sự gác kiếm của mình lên cổ của cậu, thì làm sao mà cậu còn sống rời khỏi phòng?” Yên Nhiên ánh mắt trở nên quái dị nhìn hắn.

“Câu này của cậu là có ý gì!” Thành Nam nhíu mày, không hiểu nói.

“Kiếm trong tay của cô ta chỉ rút ra khi mà muốn lấy mạng của ai đó, nếu cô ta thật sự đã rút kiếm gác lên cổ của cậu, thì làm cách nào mà cậu có thể rời khỏi căn phòng được vậy!” Yên Nhiên chăm chú nhìn Thành Nam, ngạc nhiên nói.

“Cậu nói là thật sự?” Thành Nam khuôn mặt sợ hãi.

“Đùa tí thôi! Tôi nghe Thảo Ngọc bảo rằng một khi cô ta rút đao thì sẽ có án mạng sắp xảy ra, nhưng mà tựa hồ đao của cô ta chỉ g·iết yêu ma chưa từng g·iết người bao giờ cả.” Yên Nhiên mỉm cười nói.

“Hô.” Thành Nam thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng nàng ta lúc đó thật sự muốn lấy mạng của mình, làm hắn yếu tim ở một hơi.

“Cậu có biết ở trong ngôi trường này Cơ Thanh Ngọc có biệt danh gì không?” Yên Nhiên khuôn mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn lấy hắn.

“Ngay cả tên của cô ta tôi còn chưa nghe nói qua, thì làm cách nào mà tôi biết được biệt danh của cô ta.” Thành Nam khuôn mặt im lặng nhìn Yên Nhiên.

Yên Nhiên khuôn mặt sững sờ, chợt mỉm cười gật đầu : “Đúng nhỉ, vậy cậu có muốn biết biệt danh của cô ta không?”

“ Đương nhiên.” Thành Nam gật đầu.

“Cơ Thanh Ngọc ngoại trừ được biết đến là một chủ tịch hội học sinh, thì còn được biết đến như một Ma Kiếm Sư, mọi người còn tặng cho nàng biệt danh Ma kiếm nữ vương!!” Yên Nhiên giả trang một bộ mặt ước ao, thở dài nói.

“Ma kiếm nữ vương? Cô ta thức tỉnh ma pháp liên quan đến kiếm?” Thành Nam sửng sốt, chợt cười.

“Không phải, Cơ Thanh Ngọc lần đầu thức tỉnh ma pháp là đã thất bại, sở dĩ được gọi ma kiếm nữ vương bởi vì kiếm trong tay của nàng sẽ chém đứt tất cả, kể cả là ma pháp!!” Yên Nhiên sợ hãi than nhẹ.

“Kiếm có thể chém đứt mọi thứ?” Thành Nam nhíu mày, nghi ngờ nhìn lấy Yên Nhiên.

“Cơ Thanh Ngọc kiếm trong tay không cần phải chạm vào vật muốn chém, nàng chỉ cần vung kiếm một cái thì mọi thứ trước mặt điều sẽ b·ị c·hém làm hai!” Yên Nhiên trầm thấp nói.

“Chẳng lẽ là do kiếm trong tay của nàng có thể kết hợp cùng ma lực của nàng cho nên mới tạo ra hiệu quả giống như cậu nói!”

Kiếm có thể chém đứt sắt hắn đã thấy qua trên internet nhưng còn kiếm có thể chém đứt mọi thứ Thành Nam thật sự chưa từng nghe nói qua, chớ đừng nói thấy qua.

“Có thể nói như vậy, nhưng cũng không phải hoàn toàn là vậy, cậu cũng không cần biết quá nhiều làm gì, tốt nhất cậu chỉ cần biết phải tránh xa Cơ Thanh Ngọc là được rồi!!”

Yên Nhiên nhíu mày, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn Thành Nam, thấp giọng nói.