Chương 16 : Hoán đổi ma pháp
Chương 16 : Hoán đổi ma pháp
“Mặc dù ma pháp này quả thật có chút đốt tiền nhưng mà ma pháp này rất mạnh mà phải không?” Như Ý cười cợt.
Thành Nam khoé miệng giật giật, hoán đổi ma pháp nó đâu chỉ ở cái tầm có chút đốt tiền thôi đâu mà phải gọi nó ở cái tầm vượt xa người bình thường có thể tưởng tượng.
— Hoán đổi ma pháp cho phép ma đạo sư có thể cất giữ ma cụ cùng các loại cơ giáp vào trong một không gian ma pháp.
Nó là một loại ma pháp cho phép ma đạo sư hoán đổi v·ũ k·hí, áo giáp và quần áo theo ý muốn, trong các cuộc chiến khác nhau, ma đạo sư có thể liên tục thay đổi cơ giáp cùng v·ũ k·hí của mình khi chiến đấu với nhiều loại ma đạo sư.
— Hoán đổi ma đạo sư được biết đến như một khắc tinh của các loại ma pháp tồn tại trên đời.
“Cậu nói đúng, nhưng cậu chắc rằng công ty của cha mẹ mình rồi sẽ ổn, khi biết được cậu đã thức tỉnh Hoán đổi ma pháp?” Thành Nam định mở miệng nói cái gì, nhưng nữa chừng thì bất đắc dĩ cười khổ.
“Cha của mình khi biết được điều này đã cực kì ủng hộ việc mình có thể trở thành ma đạo sư, ông còn bảo rằng đã giúp mình đặt vài bộ cơ giáp khác nhau, khoảng một tuần sau thì họ sẽ chuyển hàng đến đây!” Như Ý gật đầu, cười nhạt.
Thành Nam nuốt một ngụm nước miếng, khuôn mặt đầy hâm mộ nhìn nàng.
Không hâm mộ không được, ai biểu người ta có một người cha thành đạt, chỉ là không biết bác ấy có thể trụ được bao lâu mà thôi.
Nếu đổi lại Thành Nam một khi thức tỉnh Hoán đổi ma pháp thì đừng nói có thể trở thành ma đạo sư, chỉ cần có thể không tán gia bại sản đã là mai mắn.
“Cậu làm gì nhìn mình với b·iểu t·ình như vậy, chẳng lẽ cậu đang hâm mộ mình sao?” Như Ý trông thấy vẻ mặt của hắn, đột nhiên đứng dậy, đầu tựa vào vai Thành Nam, khuôn mặt của nàng áp sát vào lỗ tai hắn, khoé miệng cong lên, nhỏ giọng nói.
“Quả thật!” Thành Nam khuôn mặt cứng đờ, hắn cố gắng lùi về sau vài bước, thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu vậy thì cậu có thể trở thành bạn trai của mình, thậm chí trở thành chồng tương lai của mình, như vậy không phải đã không cần hâm mộ rồi sao?” Như Ý cười nhạt, thấp giọng nói.
“Chẳng lẽ cậu định bao nuôi mình!” Thành Nam đôi mắt sáng lên, hô to.
“Vậy thì phải xem cậu có chịu làm bạn trai của mình không cái đã.” Như Ý lắc đầu, cười híp mắt.
“Không muốn.” Thành Nam quả quyết lắc đầu, cười nhạt nhìn lấy nàng.
“Mình liền biết cậu sẽ bảo như vậy, nếu cậu thật sự đồng ý thì không giống như cậu một tí nào cả.” Như Ý lắc đầu, cười khổ.
Hắn quả nhiên vẫn là hắn, giống y hệt như hồi còn nhỏ, cho dù đã mười tám tuổi vẫn là như vậy nhưng mà nàng không biết vì cái gì lại cực kì không cam lòng với câu trả lời kia.
“Như vậy nếu như lúc đó mình thật sự đồng ý trở thành trở thành bạn trai của cậu thì sao?” Thành Nam gật đầu, hắn hỏi ngược lại nàng.
“Đương nhiên là mình sẽ lập tức đồng ý!” Như Ý không thề nghĩ ngợi thẳng hừng trả lời.
“Mình nghĩ cậu nhầm lẫm tình thân, tình bạn trở thành tình yêu, cho nên cậu mới quả quyết như vậy!” Thành Nam bất đắc dĩ, thở dài.
“Tình yêu chỉ là nhất thời, không phải đến cuối cùng rồi cũng sẽ hoá thành tình thân?” Như Ý cười nhạt, thấp giọng nói.
“Cậu nghe ai nói vậy hả?” Thành Nam khuôn mặc ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt Như Ý, nhíu mày.
“Đương nhiên là từ cha mẹ của tớ, không lẽ họ nói sai!” Như Ý nhíu mày, không hiểu thấp giọng nói.
“ Đương nhiên không hoàn toàn đúng, cậu có biết giữa người yêu thường làm những việc gì không hả.” Thành Nam cố gắng nén cười, thấp giọng nói.
“Không phải người yêu cuối cùng rồi sẽ đến với nhau, sau đó thì cùng nhau đi chơi, cùng nhau ngủ trong một căn phòng, chẳng lẽ còn có thứ khác mà tớ không biết?” Như Ý phồng má, tức giận hô.
“Cậu nói điều đúng cả, cho nên bây giờ cậu vẫn chỉ là một đứa bé.” Thành Nam quay mặt né tránh ánh mắt của nàng.
Hắn hiện tại chỉ muốn cười thật to, Thành Nam xem như đã rõ ràng, Như Ý cha mẹ không nhắc gì về chuyện nam nữ cho nàng biết, trong tưởng tượng của nàng người yêu chính là người cùng chung chăn gối, chỉ như vậy mà thôi.
Hắn bây giờ chỉ cần nhìn vào mặt của Như Ý liền liên tưởng đến nàng chỉ là một đứa bé, liệu hắn có thật sự là đàn ông khi lại đi lừa gạt một đứa bé chưa nhận thức về chuyện tình cảm, khiến nàng trở thành bạn gái của hắn.
Một ý nghỉ kì quái, nhanh chóng lướt ngang qua trong suy nghĩ của hắn.
“Cậu nói vậy là có ý gì, ai là đứa bé, mình cho cậu nói lại một lần nữa.” Như Ý khuôn mặt tức giận, nhanh tay bắt lấy lỗ tai Thành Nam, vặn ngược một cái, nhẹ nhàng híp mắt, cười lạnh.
“Đau đau!! Cậu mau buông ra, mình không có bảo cậu là em bé, tất cả điều là mình nói sai, vậy cho nên cậu tha cho mình được không?” Thành Nam sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt cầu xin nhìn Như Ý.
Hắn xem như hiểu rõ, sau này ai lấy nàng làm vợ hắn không biết, tuy nhiên hắn tuyệt đối không lấy nàng làm vợ, nếu không hắn sẽ ăn p*** ngay tại trước mặt mọi người.
“Cậu còn dám nói như vậy nữa không hả?” Nhìn lấy dạng này Thành Nam, nguyên bản tràn đầy bực bội Như Ý đột nhiên cảm thấy tràn đầy sảng khoái trong lòng, cơn buồn bực cũng biến mất một ít.
“Mình xem như sợ cậu rồi được chưa, từ nay Thành Nam này sẽ không tiếp tục nói cậu là một đứa bé, nếu như còn nói như vậy, mình sẽ bị thiên...” Nhìn thấy tựa hồ xin lỗi vẫn không có hiệu quả, Thành Nam bắt đầu bán thảm, thậm chí còn định thề thốt.
Ngay đúng lúc này, Như Ý bàn tay che miệng Thành Nam, nàng tức giận nói : “Không cho phép cậu thề độc như vậy, lỡ như lời thề được ông trời chứng dám thì sao?”
“Làm gì có chuyện ông trời sẽ vì vậy mà hạ xuống thiên...” Thành Nam lắc đầu, cười cợt.
Chợt đúng lúc này, bầu trời mây đen nhanh chóng kéo đến, một tia sét xẹt ngang đầu Thành Nam, đánh trúng trụ điện đằng sau hắn.
“Đây nhất định chi là trùng hợp...” Thành Nam không tin tà, ngay tại hắn định mở miệng một lần nữa.
Một tia sét lại tiếp tục vỗ xuống, lần này chỉ còn một chút nữa là đã đánh trúng vào người của hắn.
Thành Nam nuốt nước miếng, khuôn mặt hoảng sợ hô to : “Dừng lại, ta tin ông thật dám hạ thiên lôi còn không được sau, bây giờ thì làm ơn thu mấy thứ nguy hiểm này lại, rồi nhanh chóng rời khỏi đây mau!”
Tựa hồ ông trời thật sự có thể nghe thấy những gì hắn nói, mây đen bắt đầu tiêu tán.
Thành Nam âm thầm thở phào nhẹ nhàng, hắn quyết định từ bây giờ chẳng bao giờ thề thốt gì nữa cả, thế giới này thật sự có độc, người bình thường như hắn không chịu nổi.
Thành Nam hai người họ không biết, cách nơi bọn họ đứng không xa.
Trên một nóc nhà, xuất hiện một ông lão tóc bạc cùng một người đàn ông tóc đen đang quan sát Thành Nam.
“Thằng nhóc con kia vậy mà dám ăn h·iếp bảo bối của ta, ông lão này hôm nay xem như dạy dỗ cho hắn một bài học!” Lão nhân khuôn tràn đầy đắc ý nói.
“Cha, người ta rõ ràng bị Như Ý nắm lỗ tai đau đớn đến la to, người lại còn bảo cậu ta ăn h·iếp con bé, cha mẹ của thằng bé nếu có linh thiên sợ rằng bây giờ đã đi ra chửi bới cha một trận.” Đứng bên cạnh nam nhân khoé miệng run rẩy, cười khổ.
“Thằng nhóc họ Lê kia nếu không phải ăn h·iếp cháu gái của ta, thì làm gì mà bị nắm lỗ tai, ta trừng phạt cũng là đáng tội.” Lão nhân trừng mắt nhìn lấy nam nhân, cười lạnh.
“Cha nói phải, chúng ta cũng mau chóng rời khỏi đây, sợ rằng đám giáo viên kia đã phát giác sự tồn tại của hai chúng ta thưa cha!” Nam nhân gật đầu, chợt nghiêm túc nói.
“Đi mau, bọn người kia sắp đến!” Lão nhân gật đầu, bắt lấy bàn tay nam nhân hoá thành vệt ánh sáng, nhanh chóng biến mất.
Không lâu sau khi hai người đó rời đi, từ trong Thành Tiên học phủ đi ra, đang có một nhóm người mặc trên thân đồng phục giáo viên, tiến về đây tra xét.
“Xem ra vừa rồi có một vị Lôi hệ cao giai ma đạo sư cấp bậc trở lên vừa mới xuất hiện, hắn ta làm gì ở đây?”
“Không biết, hắn ta không làm ra điều gì ngu ngốc là được, với lại chuyện này không thuộc công tác của chúng ta, tốt nhất chúng ta nên trở về.”
“Cậu ta nói đúng, chúng ta mau trở về!”
“Được!”
Đám người này tới cũng nhanh, đi cũng rất nhanh.
“Vậy thì hai chúng mình tạm biệt ở đây, hẹn ngày mai gặp lại.” Như Ý vẫy tay, mỉm cười nhìn bóng lưng Thành Nam.
“Ngày mai gặp lại, mình phải trở về kí túc xá, có gì ngày mai nói tiếp!” Thành Nam quay đầu cười nhạt.
“Khoan đã, mình cũng định trở về kí túc xá, chúng ta hay là đi chung đi.” Như Ý đột nhiên đuổi theo, sánh vai cùng đi với hắn.
“Được, vậy chúng ta cùng đi đi.” Thành Nam kinh ngạc, bỗng cười nhạt gật đầu.