Chương 15 : Căn - tin
Chương 15 : Căn - tin
Ngay khi đầu dây điện thoại bên kia vừa tắt, một cuộc điện thoại gọi đến ngay lập tức. Thành Nam nghi ngờ nhìn vào màn hình.
Thành Nam thấy được tên người gọi đến có ghi tên Như Ý phía trên, khuôn mặt trở nên cứng ngắc, hắn cùng Huyền Trang vậy mà quên mất cuộc hẹn với nàng, e sợ nàng gọi đến để hưng sư vấn tội hắn.
“Alo!” Thành Nam bật loa thắp xuống rồi thì bắt máy, nhỏ giọng nói.
“Alo! mình đây, hai anh em cậu đi đâu rồi, nữa giờ trước đó mình mất công việc đột xuất nên phải rời đi, khi trở lại thì nghe quản gia bảo với mình, chú ấy đã chở hai người đến đây, vậy bây giờ hai anh em cậu đang ở đâu?” Đầu dây điện thoại bên kia vang lên giọng nói của Như Ý.
“Mình đang đứng ở sân trường, Huyền Trang em ấy trở về nữ sinh kí túc xá đi tắm rồi, bây giờ cậu đang ở đâu?” Thành Nam âm thầm thở phào, mỉm cười nhìn vào màn hình đáp.
“Mình đang ngồi ở căn - tin lầu hai của trường, cậu qua đây liền đi, mình có tin vui muốn nói cho cậu biết!” Đầu dây bên kia điện thoại vang lên Như Ý giọng nói.
“Chuyện gì mà khiến cậu vui vẻ dữ vậy, có thể nói qua điện thoại cho mình biết được không?” Thành Nam kinh ngạc, cười nói.
“Không được, nếu nói qua điện thoại thì còn gì là bất ngờ, cậu mau chóng đến đây, còn không thì mình qua đó dẫn cậu đến đây.” Như Ý tràn đầy bất mãn, tức giận hô to, giọng nói truyền qua điện thoại truyền vào lỗ tai Thành Nam.
“Được, cậu đợi mình một chút, mình qua đó liền đây!” Thành Nam che lấy một lỗ tai, cười khổ.
Hắn cũng có chút hiếu kỳ rốt cuộc là chuyện gì khiến nàng vui đến vậy.
Thành Nam quay mặt nhìn xung quanh, mặc dù đã đáp ứng Như Ý sẽ đến ngay lập tức nhưng hắn đâu biết căn tin nằm ở đâu trong trường học này được chứ, ngay cả lớp học Thành Nam vẫn còn chưa thấy thì làm sau mà biết được căn tin ở đâu trong học phủ.
Ánh mắt lơ đễnh nhìn xung quanh sân trường, Thành Nam thấy được Lưu Béo đang ngồi trên ghế đá, ngồi sát bên một cây cổ thụ, đôi mắt cậu bỗng sáng lên.
Thành Nam nhanh chóng bước lại gần Lưu Béo, bàn tay vỗ nhẹ lên vai của hắn, bỗng nhiên mở miệng : “Lưu Béo, cậu còn nhớ tôi không?”
Bị vỗ nhẹ vào bờ vai, Lưu Béo nghi ngờ quay mặt, trong thấy là Thành Nam, khuôn mặt trở nên kinh ngạc : “Lại là cậu, cậu có việc gì không?”
“Như cậu biết đấy, tôi vừa mới nhập học vẫn chưa quen hoàn cảnh nơi đây, hiện tại tôi có một cuộc hẹn ở căn tin nhà trường nhưng mà tôi không biết căn tin nằm ở đâu, cậu có thể chỉ đường cho tôi được không?” Thành Nam giã trang ra một bộ mặt buồn bã, thấp giọng nói.
“Thì ra là vậy, cậu chỉ cần hướng về bên trái đi đến ngõ cục đằng kia thì sẽ thấy được một con đường dẫn đến căn tin của nhà trường!” Lưu Béo bừng tỉnh, bàn tay chỉ về một ngõ cục bên trái sân trường, từ cổng trường nhìn vào liền có thể thấy được.
“Cảm ơn, khi nào rảnh tôi sẽ bao cậu một bữa, bây giờ tôi phải đi liền đây.” Thành Nam ánh mắt di động theo bàn tay Lưu Béo, từ nơi này Thành Nam thấy được có một con đường ở cuối ngõ cục.
Hắn quay mặt nhìn Lưu Béo nhẹ nhàng gật đầu, nhanh chóng bước đi.
Đi đến cuối hành lang ngõ cục, Thành bước vào con hẻm rồi đi thẳng vào bên trong.
Được một lúc, thì Thành Nam thấy được căn tin của nhà trường mà Như Ý đã nói.
Nơi này có rất nhiều máy bán hàng, kem ly, cà phê đủ thứ.
Thành Nam đi vào bên trong, bước lên cầu thang bước lên lầu hai, hắn nhìn xung quanh rồi phát hiện Như Ý đang ngồi vị trí gần cửa sổ, nàng lấy tay đặt lên mặt bàn, đầu gối lên cánh tay, híp lại đôi mắt.
Bước đến trước mặt Như Ý, hắn kéo ghế ra ngồi xuống trước mặt nàng, cầm lên menu đặt sẵn trên bàn nhìn chăm chú, xong thì hô to : “Phục vụ, bưng cho chúng tôi hai dĩa cơm cà ri, cùng hai ly cà phê sữa.”
Thanh âm của Thành Nam đánh thức Như Ý, nàng tỉnh dậy trông thấy khuôn mặt Thành Nam, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ, đôi mắt quan sát đằng sau hắn, nghi hoặc nói : “Cậu đến rồi đó à, vậy còn Huyền Trang đâu rồi?”
“Mình không phải đã nói qua điện thoại rồi à, con bé sợ rằng bây giờ mới bước ra khỏi phòng tắm mà thôi.” Thành Nam mở miệng đáp.
“Mình quên mất, vậy cậu gọi hai dĩa cơm cà ri có phải cho mình đúng không?” Huyền Trang gật đầu, đôi mắt chờ mong nhìn Thành Nam.
“Ở đây chỉ có hai người chúng ta, không gọi cơm cà ri cho cậu thì còn cho ai được chứ, mình không phải đã hứa với cha mẹ của cậu rằng ở trong trường sẽ chiếu cố chăm sóc cho cậu, mới đây cậu đã quên sạch hết rồi à.” Thành Nam gật đầu, cầm lấy khăn giấy lao sạch sẽ bàn ăn, mỉm cười nhìn lấy nàng.
“Vậy cậu làm sao biết được mình thích ăn cơm cà ri cùng với thích uống cà phê sữa?” Khuôn mặt tràn đầy vui vẻ, Huyền Trang khuôn mặt nghi ngờ nói.
“Cha mẹ... không có gì, tại lần trước mình thấy cậu gọi cơm cà ri cùng với uống cà phê sữa nên mình mới nghĩ đến cậu thích những món này.” Thành Nam vừa mới mở miệng đột nhiên cứng người, khuôn mặt bình tĩnh trả lời.
Hắn xém lỡ miệng nói ra lời thật lòng, nguyên lai hắn biết được điều này không qua từ miệng của cha mẹ nàng rồi âm thầm nhớ kĩ điều này.
“Thì ra là vậy, thức ăn mang đến rồi nè, chúng ta mau ăn hết những thứ này rồi nói tiếp.” Như Ý thấy được nhân viên đã mang thức ăn đặt lên trên bàn của mình, nàng mỉm cười đáp.
“ Được, cầm lấy muỗng nĩa cho cẩn thận.” Thành Nam gật đầu, lấy khăn giấy lau sạch muỗng nĩa, rồi đưa vào tay của nàng, thấp giọng nói.
Căn tin của học viện nơi này thức ăn do một đầu bếp năm sao chế biến, Thành Nam lần đầu ăn cơm cà ri, hắn phát hiện món này vậy mà lại vừa ăn đến như vậy.
Mặc dù không quen ăn những món ăn nước ngoài nhưng Thành Nam phải công nhận thế giới này văn hóa đất nước tuyên truyền khá rộng rãi, ngay cả các món ăn của nước ngoài điều được biết đến rộng rãi ở Đại Nam, đồng dạng các đặt sản của Đại Nam cũng được nước ngoài biết đến rất nhiều.
“Cậu lúc nãy bảo với mình có chuyện vui muốn nói, vậy thì bây giờ cậu cho mình biết được chưa?” Ăn xong dĩa cơm, Thành Nam cầm khăn giấy lau sạch miệng, cười nhạt.
“Cậu đợi mình ăn hết cơm trong dĩa cái đã, rồi để mình kể cho mà nghe.” Như Ý vẫn chưa ăn hết cơm trong dĩa, nàng bất mãn nhìn Thành Nam nói.
“Vậy thì cậu mau ăn hết cơm của mình đi kìa, cậu biết không? cậu đúng là một con mèo ham ăn giống hệt em gái của mình.” Thành Nam bàn tay cầm lấy ly cà phê sữa, hắn vừa hút cà phê sữa, khuôn mặt thì cười đểu nhìn vào mặt Như Ý, thấp giọng nói.
“Hôm nay cậu ăn gan hùm mặt gấu rồi đúng không? Này thì trêu chọc mình!” Vừa ăn xong dĩa cơm trên bàn, Như Ý lau sạch miệng, khuôn mặt tức giận nhìn Thành Nam, lấy bàn chân của nàng đạp lên bàn chân của Thành Nam, cười lạnh.
“Đau!! Cậu mau chóng lấy bàn chân của mình ra khỏi chân tớ, cậu muốn g·iết c·hết mình à.” Thành Nam hít một hơi, cắn răng cố gắng không để mình hét lên, khuôn mặt cầu xin nhìn Như Ý nói.
“Từ bây giờ, cậu còn dám bảo mình là mèo tham ăn nữa không?” Như Ý khuôn mặt đắc ý, cười đểu nhìn hắn, bàn chân vẫn tiếp tục đạp lên bàn chân Thành Nam.
“Đau!! Cậu nhẹ chân một chút, mình sợ rồi còn không được à, từ nay mình sẽ không bảo cậu là mèo tham ăn được chưa thả, bây giờ thì mau chóng lấy bàn chân của cậu ra khỏi bàn chân của mình!” Thành Nam khuôn mặt cầu xin nói.
“Tha cho cậu lần này!” Như Ý gật gù đắc ý, lấy bàn chân của mình ra khỏi bàn chân của hắn.
“Vậy cậu bảo hôm nay có chuyện vui muốn nói với mình vậy rốt cuộc đó là chuyện gì?” Thành Nam thở phào, chợt nói.
“Hì hì! Hôm nay mình vừa thức tỉnh ma pháp, cậu thấy mình có lợi hại không hả.” Như Ý khuôn mặt trở nên cực kỳ vui vẻ, cười nói.
“Hôm nay đâu phải sinh nhật của cậu, làm thế nào mà cậu có thể thức tỉnh ma pháp?” Thành Nam kinh ngạc nhìn lấy nàng, nghi ngờ nói.
“Tớ nghe cha bảo rằng, đó là do ma lực trong người kích thích linh hồn vì vậy nên tớ mới sớm thức tỉnh ma pháp, chuyện này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, ngoài đời còn có rất nhiều người thức tỉnh ma pháp sớm hơn người khác mấy tháng thậm chí là mấy năm, cậu cũng không cần phải làm vẻ mặt kinh ngạc đến vậy.” Như Ý khoé môi cong môi, bắt đầu giải thích.
“Thì ra là vậy! Vậy thì cậu đã thức tỉnh ma pháp gì vậy?” Thành Nam gật đầu.
Xác thực chuyện này xảy ra thường xuyên giống như nàng ấy nói như vậy, hàng năm cơ hồ có một đến hai trường hợp điều thức tỉnh ma pháp sớm hơn dự kiến.
“Hì hì! Mình đã thức tỉnh một ma pháp cực kì cường đại, đố cậu biết đó là ma pháp gì?” Như Ý lắc đầu, thần bí cười nói.
“ Chẳng lẽ cậu đã thức tỉnh Quyền Năng ma pháp hoặc là Diệt Thần ma pháp một trong?” Thành Trang bất đắc dĩ, cười nói.
Hắn làm cách nào mà biết được, nàng rốt cuộc đã thức tỉnh loại ma pháp nào chứ.
“Cậu đoán sai rồi, mình đã thức tỉnh Hoán Đổi ma pháp!” Như Ý tươi cười đắc ý, đứng dậy hô to.
“Đốt tiền ma pháp (☉。☉)!!!” Thành Nam chấn kinh đứng dậy, bật thốt lên.