Chương 12 : Ký Túc Xá
Thành Nam không thể tin vào mắt của mình.
Đập vào mắt Thành Nam cùng Huyền Trang là một cánh cổng lớn cực kì cơ hồ đã cao bằng nhà lầu của hắn, phía trên cổng trường có treo một tấm bảng [ Thành Tiên Học Phủ ]
Từ bên ngoài nhìn vào, hắn thấy được hai bên tràn đầy những cây cổ thụ trồng thẳng hàng.
Ngoài cổng trường đang có hai người bảo vệ đứng hai bên cánh cổng, trên thân mặc đồng phục áo sơ mi màu xanh, hạ thân mặc lấy quần tây màu đen, đội trên đầu một chiếc nón kết.
Bên trong cổng trường có rất nhiều người tụ tập xếp thành hai hàng, một bên là nam sinh còn một bên thì là nữ sinh.
Nam sinh ăn mặc đồng phục áo sơ mi màu trắng cùng quần tây màu xanh, mang giầy thể thao màu trắng.
Nữ sinh mặc áo sơ mi màu đen tay cụt, hạ thân mặc váy ngắn màu xanh, đồng dạng cũng mang giày thể thao giống như nam sinh.
Thành Nam thấy được một nam nhân cùng một nữ nhân ăn mặc giáo viên đồng phục, cùng nhau ngồi trên bàn làm việc, trên mặt bàn đặt một quyển sổ, một cây bút cùng một viên thủy tinh cầu.
Cứ mỗi lần hai người đó mở miệng, thì người đứng đầu mỗi hàng nam sinh cùng nữ sinh điều bước lên phía trước mặt hai người họ một lúc.
“Anh hai, đám người kia đang làm gì vậy?” Đứng bên cạnh hắn, Huyền Trang đột nhiên mở miệng.
“Họ tựa hồ đang làm thủ tục nhập học thì phải, học phủ này sợ rằng có rất nhiều nội quy, chúng ta mau đến đó xếp hàng.” Thành Nam suy tư rồi trả lời.
Hắn nắm lấy tay Huyền Trang tiến đến trước cổng, đứng ở hai bên cổng trường, hai người bảo vệ đột nhiên ngăn cản Thành Nam cùng Huyền Trang.
“Giấy chứng nhận tốt nghiệp của hai cô cậu ở đâu?” Ngăn cản Thành Nam bảo vệ đột nhiên mở miệng.
“Giấy chứng nhận? Có phải tờ giấy này không ạ!” Đứng bên cạnh Thành Nam, Huyền Trang từ trong người lấy ra hai tấm giấy tờ đưa vào tay hai người bảo vệ, nghi ngờ nói.
“Đúng vậy, hai cô cậu mau vào bên trong xếp hàng ghi danh, hai chúng tôi chỉ muốn xác nhận xem cô cậu có nhận được hồ sơ tuyển chọn của học phủ không mà thôi! Lần sau khi đi vào không cần phải đưa thứ này nữa, và hãy cất kỹ thứ này kẽo lại làm mất thì khó mà làm lại được lắm.” Bảo vệ kiểm tra hai tờ giấy Huyền Trang đưa đến, một chút sau thì trả về tay Huyền Trang, mỉm cười gật đầu.
Thành Nam hiếu kỳ nhìn vào hai tờ giấy trong tay Huyền Trang, hắn thấy được phía trên ghi từng dòng chữ.
Họ Tên : Lê Thành Nam
Tuổi : 18 Giới Tính : nam
Thành công tốt nghiệp đại học Siêu Phạm và đã thành công thi vào Thành Tiên Học Phủ.
...
Họ Tên : Lê Huyền Trang
Tuổi : 18 Giới tính : nữ
Thành công tốt nghiệp đại học Siêu Phạm và đã thành công thi vào Thành Tiên Học Phủ.
Sau khi xem sơ lược nội dung tờ giấy, Thành Nam cũng hiểu được tờ giấy này có ý nghĩa gì, nó giống như một bằng chứng xác nhận danh tính của hắn cùng em gái hắn.
“Hai chú có thể cho tôi hỏi, rốt cuộc bọn họ đang xếp hàng để làm gì?” Thành Nam bổng nhiên mở miệng.
“Tất cả mọi người đang khai báo thông tin của mình, còn có cả ma pháp của bản thân, hai người đang ngồi ở trên bàn sẽ ghi chép từng thông tin của học sinh vào bên trong, từ đó phân chia từng lớp học cũng như ký túc xá!” Bảo vệ mỉm cười giải thích.
“Cảm ơn, chúng ta vào thôi.” Thành Nam bừng tỉnh gật đầu, nói một tiếng cảm ơn, nắm chặt bàn tay Huyền Trang đi vào cổng trường.
Đi qua cổng trường, hắn mới rốt cuộc thấy rõ được bộ dáng của học phủ.
Đập vào mắt Thành Nam là một sân trường rộng bằng cả ba toà nhà gộp lại.
Từng cây cổ thụ được trồng thẳng hàng, ngoài ra còn cả ghế đá ở mỗi gốc cây cổ thụ.
Thành Nam quay đầu nhìn thấy một tấm bản đồ được dán vào một biển thông báo, chỉ cần bước qua cổng trường liền có thể thấy được.
Hắn dắt tay Huyền Trang đến trước biển thông báo quan sát tấm bản đồ.
Rốt cuộc một hồi lâu, Thành Nam mới xem như biết được ngoại hình của ngôi trường này.
Học Phủ được chia làm tám đại khu vực :
+ Lớp Học
+ Ký túc xá ( Nam nữ )
+ Thư viện
+ Căn-tin
+ Khu vệ sinh
+ Đấu trường
+ Bệnh viện
+ Sân trường
Khu vực hiện tại hắn đang đứng đương nhiên là sân trường, nghĩa là vẫn còn bảy khu vực mà Thành Nam vẫn chưa thấy được.
Thành Nam cùng Huyền Trang chia ra làm hai, hắn xếp hàng vào nam sinh đoàn đội còn Huyền Trang thì đương nhiên thuộc nữ sinh đội ngũ.
Xếp hàng đứng trước mặt Thành Nam là một bóng lưng cao to, mái tóc màu vàng, cậu ta tựa hồ đang chăm chú làm việc gì đó.
“ Thằng kia né ra mau, chỗ này đáng lẽ là của tao, ai cho mày đứng ở đây.” Đột nhiên đúng lúc này, một giọng nói tràn đầy tức giận vang lên phía sau Thành Nam.
Thành Nam nhíu mày, quay đầu nhìn lại đằng sau.
Hắn thấy được một tên nam sinh sở hữu mái tóc màu đen, cơ thể tràn đầy cơ bắp, mặt trên người đồng phục học sinh, khuôn mặt tràn đầy tức giận nhìn hắn.
“Cậu đang nói tôi?” Thành Nam quay mặt qua trái rồi lại qua phải, cuối cùng lấy tay chỉ vào mặt mình, nghi hoặc.
“Không nói mày chứ nói ai, tao vừa đi mới đi có một chút, mà mày đã chiếm chỗ của tao, ai cho mày lá gan đó hả thằng nhóc.” Cơ bắp nam sinh chỉ tay vào mặt Thành Nam, giọng nói tràn đầy khinh thường xen lẫn tức giận.
“Xin lỗi.” Bước ra khỏi vị trí, Thành Nam lông mày nhíu chặt, cuối cùng hoá thành tiếng thở dài.
Bước ra khỏi vị trí đứng hiện tại, ngay khi Thành Nam định rời khỏi vị trí hiện tại, một thanh âm bỗng nhiên vang lên đúng lúc này.
“Lưu Béo, mày đang làm cái gì vậy, ai cho mày đứng ở sau lưng tao ?”
Nam sinh tóc vàng đứng trước mặt Thành Nam vừa rồi bỗng nhiên quay mặt nhìn nam sinh cơ bắp, tức giận la lên.
Lưu Béo?
Thành Nam dừng bước lại, ánh mắt quái dị nhìn vào cơ bắp nam sinh, khoé miệng cong lên.
Cậu hướng về đằng sau xếp hàng, ánh mắt chăm chú quan sát hai người họ.
Thành Nam bây giờ mới thấy được khuôn mặt của nam sinh đứng trước mặt hắn lúc nãy, tên này có khuôn mặt khá đẹp trai.
“Đại ca, em đã không còn béo nữa, anh cũng đừng có gọi em cái tên đó nữa.” Lưu Béo nhìn vào mặt nam sinh tóc vàng, hắn lén lút nhìn xung quanh, thấp giọng nói.
Xếp hàng phía đằng sau, Thành Nam nghe rõ từng câu từng chữ phát ra từ trong miệng Lưu Béo, lắc đầu cười nhạt.
Hắn còn tưởng tên này tại sao gọi là Lưu Béo, nguyên lai chỉ là biệt danh.
“Vậy thì cũng không thay đổi được mày đã từng rất mập mạp, tao thấy mày vẫn nên ăn nhiều vào rồi quay về bộ dáng trước kia thì tốt hơn, trông dễ thương hơn bộ dáng này nhiều.” Tóc vàng nam sinh, khuôn mặt nhìn chằm chằm Lưu Béo rồi lắc đầu, than thở.
Bổng lúc này, hai giọng nói vang lên ngoài trước cổng trường.
“Thanh Kiệt, mày lại trêu trọc Lưu Béo rồi phải không?”
“Yên Nhiên, tôi đề nghị cậu ăn mặc một đồng phục khác, cậu không thấy mình khác hơn so với những nam sinh trong trường sao?”
“Thảo Ngọc, em rốt cuộc có phải bạn gái anh không vậy hả?”
“Chính vì em là bạn gái của anh nên mới nhắc nhở anh, gặp người khác em đã thốt lên phòng giáo viên viết mười tờ Tự Kiểm Điểm!”
Thành Nam nghi hoặc, quay mặt nhìn về phía cổng trường, hắn thấy được trước cổng trường đang đi vào một chàng trai, phía sau anh ta còn đi theo một nữ sinh.
Nam sinh mái tóc màu đen huyền, sở hữu cặp mắt to tròn, mặc trên người một bộ áo sơ mi màu đen, dưới thân mặc quần tây màu đen, cà lơ phất phơ đi vào.
Cô gái đi theo phía sau chàng trai tựa hồ đang khá bực bội, nàng sở hữu mái tóc màu vàng, đeo một cặp mắt kiếng tròn, khuôn mặt thanh tú, ăn mặc nữ sinh đồng phục, tuy nhiên trên ống tay áo có dán một miếng vải màu đỏ ghi ba chữ 'hội học sinh' .
“Anh biết rồi mà, lần sau anh hứa sẽ không tái phạm nữa, em xí xóa cho anh lần này được không?” Tóc đen nam sinh ôm eo cô gái, đầu gác lên tóc vàng nữ sinh, thấp giọng nói.
“Đề nghị anh bỏ tay của mình ra khỏi người em ngay lập tức, ngoài ra anh vừa rồi có phải đã nói, còn có lần sau phải không?” Nữ sinh tóc cam ánh mắt lạnh lùng nhìn nam sinh tóc đen, trầm giọng nói.
“Anh xin lỗi, anh hứa sẽ không tái phạm nữa!” Nam sinh tóc đen bỗng nhiên buông tay ra khỏi người cô gái, đứng nghiêm chỉnh khom người xuống xin lỗi nữ sinh.
“Còn có cả cậu nữa đó Lưu Béo, tôi vừa rồi thấy cậu ăn h·iếp cậu ta đúng không hả? Lần này đã là lần thứ mấy tôi thấy được việc này?” Nữ sinh tóc vàng không để ý đến nam sinh tóc đen, quay mặt nhìn vào Lưu Béo, trầm giọng nói.
“Thảo Ngọc, cậu đừng làm ra vẻ mặt đó, tớ xin lỗi hắn ta còn không được sao.” Lưu Béo quay mặt né tránh ánh mắt nữ sinh tóc cam, bổng nhiên đi đến trước mặt Thành Nam, khuôn mặt tràn đầy chân thành mở miệng.
“Xin lỗi!”
Thành Nam ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn trầm mặc một lúc thì bỗng nhiên đáp lại.
“Không có gì ಠಿ_ಠ !”