Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dị Giới Ma Đạo Sư

Chương 11 : Học Phủ




Chương 11 : Học Phủ

“Nhưng mà em chỉ là một chữa trị ma đạo sư thì làm cách nào để lãnh nhiệm vụ từ công hội.” Huyền Trang lắc đầu, khuôn mặt tràn đầy buồn bã.

“Anh đã bảo không cần lo lắng, chúng ta thi vào học phủ không phải để lo lắng vấn đề này, hơn nữa anh nghĩ em không thích hợp cho việc này, em gái anh tốt nhất nên làm y tá cho bệnh viện trong học phủ thì tốt hơn.” Thành Nam mém nữa thì quên mất em gái mình không thích hợp trở thành chiến đấu hình ma đạo sư.

“Y tá? Em có thể trở thành một y tá thật ư?” Huyền Trang ánh mắt chờ mong nhìn vào đôi mắt Thành Nam, thấp giọng nói.

“Đương nhiên, em của anh không phải đã thức tỉnh chữa trị ma pháp rồi à.” Thành Nam mỉm cười gật đầu.

Hắn cũng không quên ước mơ của em gái mình là gì, ngày mà em ấy nói lên ước mơ của mình bây giờ vẫn còn quanh quẩn bên tai của hắn.

“Không chỉ làm một y tá, em cũng đừng quên ước mơ muốn trở thành chữa trị ma đạo sư vĩ đại của mình, để làm được điều này em vẫn cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.” Thành Nam mỉm cười xoa đầu Huyền Trang, híp mắt nói.

“Hì hì, không cần anh phải nhắc, ước mơ của em bằng mọi giá em điều phải thực hiện cho bằng được.” Huyền Trang vui sướng gật đầu, nàng vui vẻ trả lời.

“Như vậy thì tốt, xe máy của anh hiện tại đã bị phá hủy, chúng ta bây giờ chỉ có thể đi bộ đến sân ga, ngày hôm qua anh đã đặt hai vé tàu hoả, trạm dừng ga thì ở rất gần Thành Tiên Học Phủ, đến lúc đó chúng ta cứ việc đi bộ là được.” Thành Nam gật đầu, nhẹ nhàng xoa tóc của nàng.

Exciter 150 của hắn đặt ở bãi đậu xe gần công viên một tuần trước đã bị lũ yêu ma p·há h·oại, khi hắn trở lại bãi đậu xe, cơ hồ xe máy đã bị cắn nát làm hai, cháy thét lẹt.

Trạm ga đoàn tàu cách nhà của hắn cũng không bao xa, đi bộ từ đây đến đó mất khoảng chừng nửa giờ đi bộ.

Thành Tiên Học Phủ hắn nhắc đến chính là nơi dừng chân của chuyến đi lần này.

“Em đã hẹn Như Ý gặp nhau ở trước sân ga, cậu ấy bảo không cần phải mất công đi tàu hoả làm gì cả, quản gia của nàng đã lái xe hơi đến đón chúng ta.” Huyền Trang lắc đầu, nhỏ giọng nói.



“Quản gia tư nhân của Như Ý sẽ trở chúng ta đến thẳng học phủ, vậy em tại sao không nói trước với anh.” Thành Nam quay mặt, tràn đầy kinh ngạc nhìn Huyền Trang, nhíu mày.

Như Ý sinh ra và lớn lên trong một gia đình hoàng tộc, mẹ nàng là công chúa đến từ phương Tây, còn cha nàng thì là chủ tịch một đại tập đoàn lớn nhất Đông Nam Á.

Nhà của Như Ý hắn đã đến qua một lần vào mấy ngày trước, khi đến đây hắn cũng phải kinh ngạc trước ngôi nhà cùng độ giàu có của gia đình nàng.

Đó không phải là một ngôi nhà lầu hay gì cả, nó được xây dựng giống như một cung điện hoàng gia tràn đầy yêu diễm.

Thành Nam cũng đã gặp được cha mẹ của nàng, hắn phải công nhận một điều rằng, thanh mai trúc mã của mình, kế thừa nhan sắc từ người mẹ của nàng.

Như Ý mẹ khuôn mặt của người tràn đầy xinh đẹp, khí chất của một người con gái đến từ phương Tây đất nước.

Cha của Như Ý là một người đàn ông thành đạt, tài giỏi. Nàng cũng sở hữu trí tuệ giống như cha của mình.

Cha mẹ của nàng cũng là bạn thân của cha mẹ đã khuất của Nam, khi gặp được hắn, cả hai người họ còn tràn đầy vui vẻ mời hắn vào nhà.

Hắn vốn tưởng rằng sinh ra trong một gia đình như này, ngay từ nhỏ nàng hẳn là đã được đào tạo trở thành một thiên kim đại tiểu thư.

Nhưng mà khiến Thành Nam kinh ngạc cực kì, Như Ý chẳng thề được đạo tạo gì cả, nàng chỉ cần muốn làm điều gì hầu như cha mẹ của nàng điều đồng ý, họ hầu như không thề can hiệp hay ảnh hưởng gì đến tương lai của nàng, tựa hồ quyết định để Như Ý phải tự lựa chọn hướng đi tương lai của chính nàng.

Nhớ đến đây hắn điều có chút hâm mộ thanh mai trúc mã của mình.

“Anh hai đang suy nghĩ cái gì trong đầu đến nỗi thất thần luôn thế!”

Thanh âm của Huyền Trang đánh nát suy nghĩ trong đầu của hắn, Thành Nam quay mặt nhìn Huyền Trang, hắn thấy được em gái của mình đang nhìn chằm chằm hắn.



“Anh chỉ đang suy nghĩ một số chuyện, vậy thì khi nào quản gia Như Ý sẽ đến đón chúng ta.” Thành Nam lắc đầu, thấp giọng nói.

“Em cũng không rõ, nhưng mà tựa hồ cậu ấy bảo rằng, quản gia của cậu ấy chạy một chiếc xe hơi màu trắng đến đón chúng ta thì phải, em đã đưa gửi vị trí của chúng ta qua cho cậu ấy, chắc là chẳng mấy chốc quản gia của nàng sẽ đến ngay đây thôi.” Huyền Trang lắc đầu, cười nhạt đáp.

Cơ hồ nàng vừa mới nói xong, bên đường đã xuất hiện một chiếc xe hơi màu trắng, một người đàn ông bước ra từ trong xe, trên thân mặc một bộ vest mà xanh, đeo cà vạt màu đen, hướng về hai người họ đi tới.

“Xin cho tôi hỏi, hai vị đây có phải là bạn thân của tiểu thư nhà chúng tôi.” Người đàn ông bước lại gần Thành Nam hai người, tràn đầy lịch sự nói.

“Chú có phải là tư nhân quản gia của Như Ý đúng chứ?“ Huyền Trang quan sát người đàn ông, rồi mở miệng.

“Đúng vậy! Xem ra hai vị quả thật là bạn thân mà tiểu thư đã nhắc tới, xin mời hai vị lên xe, tôi sẽ đưa hai người đến thẳng Thành Tiên Học Phủ!” Người đàn ông vui mừng gật đầu.

“Khoan đã, Huyền Trang em mau gọi điện thoại cho Như Ý hỏi rõ ngoại hình tư nhân quản gia em ấy gửi đến, có giống như người đàn ông này không?” Đứng bên cạnh, Thành Nam bổng nhiên lên tiếng.

“Vậy thì để em gọi điện video cho cậu ấy!” Huyền Trang gật đầu, móc điện thoại di động từ trong túi áo, bàn tay bấm liên tục vào màn hình.

“Alo! Như Ý cậu xem người này có đúng quản gia của cậu không... Ok, mình biết rồi... vậy thì hẹn gặp cậu ở cổng trường học phủ!”

Huyền Trang cầm điện thoại nhắm ngay khuôn mặt người đàn ông, một lúc sao thì tắt máy, cắt điện thoại vào trong túi áo.

“Anh hai, chú ấy quả thật là tư nhân quản gia của cậu ấy, chúng ta mau lên xe thôi! ” Huyền Trang quay đầu nhìn Thành Nam mỉm cười nói, mở ra cửa xe đằng sau tiến vào bên trong.



“Chú cho tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn xác nhận chú có phải là người xấu hay không mà thôi, mong chú bỏ qua.” Thành Nam quay mặt nhìn người đàn ông nói một tiếng xin lỗi, rồi bước vào trong xe ngồi sát bên cạnh Huyền Trang.

“Không có gì, nếu tôi là cậu, thì tôi cũng sẽ làm vậy, bây giờ tôi sẽ trở hai người đến Thành Tiên Học Phủ, nếu như hai người mệt thì có thể ngủ một giấc, đến khi nào gần đến nơi thì tôi sẽ gọi hai người thức dậy.” Người đàn ông lắc đầu, tràn đầy lịch sự trả lời, rồi bước lên xe, ngồi vào vị trí lái xe.

“Vậy thì làm phiền chú, anh hai cho em mượn bờ vai nằm ngủ một giấc!” Huyền Trang gật đầu, nhích lại sát người Thành Nam, đầu nàng đặt lên vai trái của hắn, mỉm cười nhắm mắt.

Thành Nam cười nhạt, bàn tay nhéo nhéo khuôn mặt nàng, đồng dạng cũng nhắm mắt dựa sát vào ghế.

Mặc dù đã trải qua hơn một tuần kể từ khi hắn xuyên không nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn thích ứng ở thế giới này, cũng giống như một ngày ngủ 9h đồng hồ thì bây giờ mỗi ngày chỉ ngủ 6h đồng hồ.

Không biết qua bao lâu, một thanh âm đánh thức Thành Nam .

“Chúng ta đã đến Thành Tiên Học Phủ, hai người có thể thức dậy được rồi, tiểu thư nhà ta sợ là đang chờ hai người trước cổng học phủ.” Ngồi ở vị trí lái xe, người đàn ông quay mặt nhìn về phía sau, hô to.

Thành Nam tỉnh dậy, cầm lấy điện thoại di động, hắn phát hiện bây giờ đã là 9h42p.

“Cảm ơn chú, con heo lười này còn không mau tỉnh dậy, định ngủ bao lâu nữa hả?” Trải qua hơn ba giờ đồng hồ mới đến được nơi này, hắn cũng cực kỳ chờ mong muốn nhìn thấy được ngôi trường mà hắn sẽ gắn bó ba năm sắp tới ra làm sau.

Quay mặt nhìn về thấy vẫn còn ngủ sai xưa ngon lành Huyền Trang, bàn tay hắn búng cái cóc lên trán của nàng, cậu cười nhạt nhỏ giọng nói.

“Đau,... anh hai làm gì vậy!” Cơn đau khiến Huyền Trang giật mình ngồi dậy, bàn tay sờ trán của mình, ủy khuất ba ba nhìn hắn.

“Ai biểu em giờ này vẫn còn ngủ, chúng ta đã đến nơi rồi, em không muốn thấy được bộ dáng của ngôi trường cùng anh à.” Thành Nam cười nhạt, nắm mũi của Huyền Trang, nhỏ giọng nói.

“Bỏ bàn tay ra khỏi mũi của em ngay... em sắp không thở được rồi nè.” Huyền Trang thở phì phò tức giận nhìn hắn.

“Tốt, chúng ta mau xuống xe!” Thành Nam vội vàng bỏ tay ra khỏi mũi của nàng, nhanh chóng mở ra cửa xe, cậu bước ra.

Vừa bước xuống xe, Thành Nam quay đầu nhìn về phía trước, khuôn mặt ngơ ngác, sửng sờ tại chỗ.

“Có chuyện gì vậy...” Huyền Trang thấy được Thành Nam ngơ ngác, nàng nhíu mày bước ra khỏi xe, ánh mắt quay đầu nhìn về hướng Thành Nam đang nhìn, khuôn mặt đồng dạng sững sờ ngây ra.