Dệt Mộng

Chương 6




Nghĩ tới Ma Vương, ta có chút đau lòng. Hiện giờ chàng đang ở Huyền Ám Thiên tu luyện. Đó là một hang động kỳ bí, ẩn chứa sức mạnh của trời đất cùng với những nguy hiểm không ai lường trước được. Đã có không ít yêu ma đến đó với ý đồ muốn có được pháp lực vô biên nhưng đều bị hồn phi phách tán. Người có thể ra khỏi hang động đó phải sở hữu pháp lực cao cường, ý chí phi thường chống lại những sự cám dỗ và đặc biệt phải vô cùng may mắn.

Ma Vương muốn trong thời gian ngắn nhất lấy lại được pháp lực vốn có, chàng bắt buộc phải mạo hiểm.

Thực ra ta cảm thấy làm một tiêu yêu bình thường tránh xa thị phi và tranh đấu rất tốt, ta mong Ma Vương sẽ cùng ta sống một cuộc đời đơn giản nhưng chàng có suy nghĩ và khát khao của riêng mình, ta không thể nào ngăn cản được.

Chàng từng đứng trên đỉnh cao quyền lực, có tất cả mọi thứ trong tay, làm sao có thể buông tay mọi thứ dễ dàng được?

Còn nhớ khi ta mới quen biết Ma Vương, ta rất sợ chàng, ta thậm chí không dám đứng quá gần chàng vì sợ rằng chàng sẽ đột nhiên nổi giận sẽ đốt lửa khiến ta bốc hơi.

Ma giới khi đó thật sự rất hoang tàn, không có một ngọn cỏ cũng không có một bóng ma. Cả một không gian trước mắt chúng ta là hoang mạc, ngoài chúng ta ra thì chỉ toàn là cát vàng, không có bất cứ thứ gì đáng ngắm nhìn nhưng Ma Vương vô cùng kiên nhẫn bước đi trên lãnh địa của chàng.

Dường như chàng đang tìm kiếm thứ gì đó.

Không biết bao nhiêu ngày trôi qua, chàng vẫn không tìm được thứ chàng muốn tìm, đành mang theo ta rời khỏi Ma Giới.

Chúng ta Nhân Giới. Khác với Ma Giới, thế giới loài người rất nhộn nhịp, những thứ xuất hiện trước mắt ta đều là những thứ ta lần đầu tiên nhìn thấy. Ta nhìn mọi thứ với ánh mắt hiếu kỳ, thậm chí đôi khi quên mất Ma Vương mà dừng lại ngắm nghía xung quanh.

Nhân Giới thật tuyệt vời. Ta rất muốn được ở lại đây mãi, không trở về Ma Giới và núi Tuyết nữa.

Ở Nhân Giới, mọi người thường tụ tập ở một quán trà và nghe kể chuyện. Dọc đường đi chúng ta nghe không ít câu chuyện về Ma Vương. Trong tất cả những câu chuyện đó, Ma Vương đều là kẻ vô cùng xấu xa, gây rất nhiều tội ác.

Nội dung những câu chuyện về Ma Vương không khác nhau là bao. Khi chàng nghe câu chuyện về bản thân lần thứ năm, chàng cuối cùng cũng đã tức giận.

“Những người phàn không có quan hệ gì với Ma Vương, tại sao hắn phải quan tâm đến sống chết của họ.” Ma Vương cũng lên tiếng. Giọng nói của chàng rất nhẹ nhàng nhưng ta có thể cảm nhận được sát khí trong đó.

Ta ngồi bên cạnh Ma Vương, nắm chặt bàn tay không cho bản thân run sợ.



Những kể chuyện đang kể đến đoạn gay cấn thì dừng lại. Hiển nhiên ông ta không biết người trước mặt ông ta là Ma Vương nên không ngần ngại mà phản bác.

“Sao công tử có thể nói vậy, cướp đi mạng sống của người khác là một tội ác vô cùng lớn. Ma vương cướp đi mạng sống của hàng vạn người, hắn ta là ma quỷ.”

Ma Vương cười lớn, nụ cười của chàng thật là đáng sợ. “Ma Vương đã cướp đi mạng sống của hàng vạn người, thêm một mạng hẳn không khiến tội ác của hắn nặng thêm là bao.”

Ta có một dự cảm không lành, có lẽ nếu như không ai ngăn cản Ma Vương thì chàng sẽ ngay lập tức bóp chết người kể chuyện.

Trong phút chốc, ta lấy hết dũng khí kéo Ma Vương ra khỏi quán trà.

“Tại sao lại ngăn cản ta?” Ma Vương nhìn ta, sự tức giận trong mắt chàng vẫn chưa vơi đi.

Tuy rằng ta sợ chàng nhưng ta không muốn chàng hại người, càng không muốn chúng ta gặp rắc rối.

Ta nắm chặt tay, lấy hết dũng khí nói: “Cướp đi mạng sống của người phàm quả thật là tội ác.”

Tuy ta quen biết Ma Vương chưa lâu nhưng ta cảm thấy chàng không hoàn toàn xấu xa như lời đồn.

“Bọn họ là những kẻ yếu đuối, họ xứng đáng bị như vậy.” Ma vương gằn giọng. “Kẻ yếu sẽ bị bắt nạt, bị lấy đi tất cả mọi thứ.”

Nói rồi chàng bỏ đi không thèm nhìn ta. Thật may mắn là dù rất tức giận nhưng chàng không truy cứu chuyện này nữa.

Sau khi chọc giận Ma Vương, ta ngoan ngoãn hơn rất nhiều, an phận làm tì nữ của chàng.

Ma Vương thường xuyên bắt nạt ta. Vốn dĩ chàng có thể dùng pháp thuật làm rất nhiều thứ một cách nhanh chóng nhưng lại nhất quyết bắt ta phải làm.

“Tiểu Yêu,Ta muốn ăn gà nướng.” Ma vương nhàn nhã vân vê viên ngọc trên tay, chỉ vào cửa hàng bán thịt nướng đông đúc cách đó không xa.



“Ta đi lấy cho ngài.” Ta ngoan ngoãn nghe lời.

Chuyện nhỏ này không thể làm khó được ta. Tuy rằng ta chưa từng ăn gà nướng nhưng dựa vào mùi hương tỏa ra từ cửa háng đó thì ta khẳng định gà nướng chắc chắn rất ngon.

Ta hào hứng chạy đi lấy gà nhưng chỉ đi được vài bước đã bị Ma Vương gọi lại. “Ngươi cứ thế đi vậy sao?”

“Nếu không thì sao?” Ta quay đầu nhìn lại, ngây thơ hỏi Ma Vương.

“Ngươi không biết rằng ở Nhân Giới có tiền thi mới mua được đồ ăn sao?” Ma Vương bình tĩnh hỏi nhưng thực chất là đang cười nhạo ta.

Ta lắc đầu. Khi ở núi Tuyết, ta thích gì đều có thể trực tiếp lấy, hoàn toàn không cần đến tiền. Ta cũng không biết tiền là thứ gì.

Không có tiền vậy thì ta phải làm sao mới có thể lấy được gà nướng đây? Ta tròn mắt nhìn Ma Vương, mong chàng giúp đỡ.

“Vậy thì ngươi phải kiếm tiền.” Ma vương tỏ vẻ trầm tư.

Ta nghe theo chàng, cật lực làm việc như con người để có tiền mua gà nướng cho chàng. Kết quả chàng một mình ăn hết con gà lớn, không để lại cho ta một chút nào. Ăn xong, chàng còn khoái trí nói với ta rằng. “Thật ra chúng ta có thể biến ra tiền, không cần phải làm việc cật lực như con người để có những thứ vô nghĩa đó.”

Ta đứng ngây ngốc một chỗ, cảm thấy thật uất ức.

“Ngươi thật sự rất ngốc.” Trước khi ta không kìm được nước mắt, Ma Vương nói thêm. “Có điều sự ngốc nghếch của ngươi thật thú vị.”

Ta cắn môi, không nhịn được mà chửi thầm.

Ma vương rất thích trêu chọc ta. Chàng trêu chọc cho đến khi ta tức giận sau đó sẽ dỗ dành ta. Khi ta hết giận thì chàng lại tiếp tục trêu ta.

Ma Vương khiến người người khiếp sợ thật ra là một kẻ vô cùng ấu trĩ.