Tư Huyền làm việc rất nhanh chóng, khi ta mơ màng tỉnh dậy thì đã nghe thấy những cung nữ xung quanh bàn tán.
Tiên nữ đang kể chuyện là Anh Nguyệt. Nàng được những vị thần tiên trên trời đối xử rất khách sáo, ắt hẳn có bối cảnh không hề tầm thường.
“Đêm hôm qua cung điện phía Tây bị cháy.” Anh Nguyệt cố tình hạ giọng nhưng ta vẫn nghe thấy sự kích động trong giọng đó.
Ta ngay lập tức bật dậy. Những nơi náo nhiệt chắc chắn không thể nào thiếu được ta rồi. Các tiên nữ đưa mắt nhìn ta. Anh Nguyệt nhỏ giọng: “Ta nói với các cô nhưng các cô không được nói linh tinh đâu nhé.”
Tất cả tiên nữ gật đầu, trong đó có ta. Không chỉ thế ta còn đứng dậy, chạy lại nơi các nàng ấy đang túm tụm để có thể nghe rõ hơn.
“Nghe nói là do Tiên Lễ Nghi gây ra, chính là vị tiên dạy chúng ta hôm qua đó. Bà ấy vô tình làm đổ cây đèn thần của Thiên Hậu vào tủ sách quý, khiến cả tủ sách bị cháy, một phần cung điện cũng cháy theo. ta còn nghe nói hình như Tiên Lễ Nghi lén lút gặp một ai ở đó, cụ thể họ làm gì thì ta không biết.” Ánh Nguyệt càng nói càng nhỏ giọng, buộc ta phải thật lắng nghe mới không bỏ lỡ thông tin thú vị.
Chúng ta đều là tiên nữ mới đến Thiên Cung, nếu như bị phát hiện tùy ý nghị luận chuyện trên Thiên Cung thì rất có thể bị tước đi tư cách làm thần tiên.
Tiên Lễ Nghi gây họa lớn, có lẽ bà ta không có thời gian để kiểm tra mười cuốn sách mà Tư Huyền giúp ta biến ra.
“Tiên Lễ Nghi là người trực tiếp dạy chúng ta, nếu như bà ấy gặp chuyện thì chúng ta làm sao đây?'' Một tiên nữ thở dài.
“Không sao đâu.” Ta nói. “Nếu bà ta không dạy chúng ta thì người khác sẽ dạy thôi. Thiên Cung này không thiếu người, cùng lắm thì chúng ta được nghỉ một vài buổi thôi.”
Tiên Lễ Nghi gặp chuyện khiến ta không khỏi vui mừng nhưng không vì thế mà quên mất nhiệm vụ chính của mình.
“Các ngươi thấy nữ thần Ngọc Liên thật sự giỏi như những gì Tiên Lễ Nghi nói hay không?” Ta dò hỏi những nàng tiên mới đến.
Hiển nhiên câu hỏi của ta khiến tất cả tiên nữ ở đây không hài lòng. “Nữ thần đương nhiên rất tài giỏi, nếu không có nữ thần thì có lẽ chúng ta đang phải sống dưới sự thống trị của Ma Vương.” Anh Nguyệt cao giọng.
“Nhưng ta nghe nói nữ thần Ngọc Liên lợi dụng tình yêu của Ma Vương mới đánh bại được hắn, thực ra cô ấy không hề giỏi như chúng ta nghĩ.” Dù ta biết rằng những lời này có thể khiến ta trở thành đối tượng công kích của tất cả mọi người nhưng vì muốn biết được nhiều thông tin hơn, ta buộc phải mạo hiểm.
“Cô nghe thông tin quái quỷ đó từ đâu đấy?” Anh Nguyệt tức giận nhăn mày.
“Thực ra trong một cuốn sách cổ cũng từng nói đến điều đó.” Tiên nữ duy nhất còn ngồi trên giường, cách xa ta nhất lên tiếng.
Từ vừa nãy tới giờ nàng ấy vẫn luôn im lặng, không có biểu cảm đặc biệt gì khi chúng ta bàn tán chuyện của Tiên Lễ Nghi. Từ khi lên Thiên Cung nàng ấy không nói chuyện với ai nên chúng ta đều không biết tên của nàng ấy là gì. Sau này ta mới biết nàng ấy là Liên Từ.
Lời nói đột ngột của Liên Từ khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Ánh mắt các tiên nữ đần chuyển từ tức giận sang hiếu kỳ. Chuyện tình của Ma Vương và vị nữ thần cao quý nhất Thiên Giới hẳn là điều khiến tất cả mọi người tò mò.
“Ta vốn là một cây phượng ở gần ranh giới giữa Nhân giới và Ma giới nên có duyên đọc được một vài cuốn sách của Ma Giới, trong đó có nói đến chuyện Ma Vương từng dùng tất cả tu vi của hắn để cứu nữ thần Ngọc Liên, có điều đây là sách của Ma Giới nên chỉ đọc để biết, không thể tin.” Liên Từ bình tĩnh nói.
“Đó là cuốn sách gì vậy, có thể cho ta mượn đọc không?” Ta không kìm được sự kích động.
“Ta đọc cuốn sách đó từ rất lâu rồi, sau đó không biết vì lý do gì mà biến mất.” Liên Từ đáp.
Nghe được đáp án, ta không khỏi thở dài. Thời gian ta ở Ma Giới không hề ngắn nhưng hoàn toàn không có được bắt kỳ thông tin gì về nữ thần Ngọc Liên.
Những người xung quanh Ma Vương hiển nhiên biết chuyện gì đó nhưng dù ta dùng cách gì thì cũng không lấy được thông tin từ họ.
“Dường như cô rất tò mò về chuyện này thì phải.Tất cả mọi người đều tôn kính nữ thần Ngọc Liên nhưng cô dường như không giống chúng ta.” Một tiên nữ đưa ánh mắt dò xét nhìn ta.
Có những chuyện không thể nào gấp rút được, lúc này ta cần bình tĩnh để tránh hiềm nghi.
“Ta rất hâm mộ và kính trong nữ thần Ngọc Liên, chính vì vậy ta mới muốn nghe chuyện của người.” Ta mỉm cười tránh gượng gạo.
“Ta cũng rất ngưỡng mộ nữ thần, chỉ tiếc chúng ta không có cơ hội gặp được người.” Anh Nguyệt lên tiếng.
“Không chỉ chúng ta mà ngay cả những vị thần trên Thiên Cung cũng không có cơ hội đó. Từ sau khi đánh bại Ma Vương, nữ thần chưa từng ra khỏi Ngọc Liên Cung.” Liên Từ ngừng một lát, nhìn xung quanh rồi mới nói nhỏ. “Nghe nói nữ thần dùng nguyên thần của mình để phong ấn Ma Vương.”
Còn có chuyện này sao? Ngay cả ta cũng chưa từng nghe nói. Nếu như nữ thần Ngọc Liên dùng nguyên thần để phong ấn Ma Vương, Ma Vương đã thoát khỏi phong ấn thì nàng ấy đi đâu.
“Tin tức này của cô có chính xác không?” Một tiên nữ ủ rũ nói.
“Chỉ là nghe nói.” Liên Từ bình thản đáp.
“Không biết năm xưa đã xảy ra điều gì nhưng quả thật bây giờ chúng ta không có cơ hội gặp nữ thần Ngọc Liên!” Một tiên nữ khác lơ đãng nói.
“Tuy ta muốn gặp nữ thần nhưng không muốn Thiên Giới một lần nữa phải chiến đấu với Ma Giới đâu.” Anh Nguyệt ủ rũ.
Ta suýt nữa quên mất rằng Thiên Giới vẫn chưa biết Ma Vương đã thoát khỏi núi tuyết, hơn nữa chàng sắp quay trở lại lấy lại những gì chàng đã mất.
Ma vương hơn triệu năm trước vô cùng ngang ngược, một mình chàng đối đầu với cả Thiên Giới nhưng hiện giờ chàng đã học được cách ẩn nhẫn. Ẩn nhẫn chờ cơ hội để khiến kẻ thù không kịp trở tay. Ma Giới và Thiên Giới chắc chắn không thể tránh khỏi một cuộc chiến khốc liệt.