Thời tiết giữa mùa hè thật khắc nghiệt. Gió mạnh thổi vào những hàng cây khiến cho chúng rung lớn. Ta đi dưới những tán cây đó trong tâm trạng vô cùng lo sợ, lo rằng nó sẽ bật gốc và đè chết ta.
Tính tình của Ma Vương rất thất thường, một giây trước chàng còn vui vẻ trêu đùa ta nhưng một giây sau liền có thể tức giận. Cũng may là ta đã quen với sự thất thường đó. Những lúc như vậy ta liền cố gắng yên lặng, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân. Đợi Ma Vương hết giận rồi thì ta mới dám lại gần chàng.
Có điều ta cảm thấy rất vui khi ở bên cạnh chàng, chí ít thì ta không phải chịu cảnh cô đơn nói chuyện với một tảng đá không bao giờ nói chuyện với ta như trước đây.
“Ngài không định gây dựng lại Ma Giới sao?” Ta đi sau Ma Vương, co người lại vì run nhưng vẫn tò mò hỏi chàng.
Chàng từng không ít lần nói cho ta biết Ma Giới trước đây vô cùng hưng thịnh và chưa bao giờ che giấu ý định muốn gây dựng lại Ma Giới. Có điều từ sau khi ta đi theo Ma Vương, chàng vẫn luôn ở lại Nhân Giới, hoàn toàn không có ý định quay về Ma Giới.
Tuy ta rất thích loài người, muốn ở lại nơi đây nhưng Ma Vương dường như không thích hợp với nơi này cho lắm. Chàng ấy rất dễ bị người khác làm cho tức giận.
Nghe câu hỏi của ta, Ma Vương đột nhiên dừng lại, chàng quay đầu lại dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn ta.
“Nhiệm vụ của ngươi là đi theo hầu hạ ta. Ngươi chỉ cần quan tâm đến điều đó thôi.” Ma vương lạnh lùng giáo huấn ta.
Ta cắn môi không dám lên tiếng nữa.
Trời bắt đầu mưa, ban đầu chỉ là một vài hạt mưa lắc rắc nhưng mưa mỗi lúc một xối xả, những thương nhân bày bán ở ven đường đã thu dọn hết đồ đạc của họ lại và vội vàng tìm nơi trú ẩn, chỉ có ta và Ma Vương là vẫn lặng lẽ đi trong mưa.
Bước chân của Ma Vương đều nhau, không vì trời mưa lớn mà nhanh lên. Là người hầu của chàng, dù ta muốn tìm một chỗ tránh mưa nhưng ta buộc phải đi theo chàng.
Trên núi Tuyết không hề có mưa vậy nên lần đầu tiên bắt gặp mưa, ta vui mừng đến mức từ trong nhà chạy ra tắm mưa. Những hạt mưa lành lạnh rơi thấm vào trang phục của ta khiến ta không kiềm được mà nhảy lên vui sướng.
Khi đó Ma Vương đứng dưới hiên nhà nhìn ra, cười ta vô tri. Ta không quan tâm tới chàng, tiếp tục vui đùa cùng những hạt nước mưa.
Ta thích mưa nhưng lại sợ mưa kèm theo sấm chớp. Nhìn những tia sét rạch ngang trời kèm theo tiếng sấm vô cùng lớn khiến ta sợ đến run người. Trời tối dần, những tia sét trên trời càng hiện rõ.
Ta chà xoa hai cánh tay vào nhau, thầm tự nhủ với bản thân là Ma Vương đáng sợ hơn sấm chớp rất nhiều. Ta nên sợ chàng chứ không phải sợ sấm sét.
Đột nhiên xuất hiện một tiếng sấm vang trời, ta theo phản xạ hét lên vì lo sợ, người ta cũng bất giác cúi xuống. Khi ta lấy lại bình tĩnh thì thấy mình đã ngồi sụp xuống đất, tay đưa lên bịt tai.
Ta đưa mắt nhìn lên, phát hiện ánh mắt lạnh lùng của Ma Vương nhìn chằm vào ta.
Ta sợ hãi không dám nhìn mắt chàng. Quả thật lúc này chàng đáng sợ hơn cả sấm chớp rất nhiều lần.
Mưa vẫn rơi đều đều tạo nên âm thanh tí tách, nước mưa đã thấm ướt trang phục của hai chúng ta từ lâu. Khác với bộ dạng nhếch nhác của ta, Ma Vương vẫn giữa được sự kiêu ngạo, nước mưa không hề làm cho gương mặt của chàng trở nên nhợt nhạt mà những giọt nước lăn trên mặt chàng ngược lại khiến chàng có thêm vài phần quyến rũ.
Ma vương nhìn ta không chớp mắt, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Cơ sợ mưa?” Chàng lạnh lùng hỏi.
Ta ngước mắt lên, chầm chậm lắc đầu. “Ta không sợ mưa, ta sợ sấm chớp.”
“Cô biết sợ mà không biết tránh đi sao?” Ma vương lớn tiếng.
Ta giật mình ngơ ngác nhìn chàng.
Ma Vương lại vô cớ tức giận nhưng ta không dám phản kháng. Chính chàng là người yêu cầu ta phải đi theo anh mọi lúc mọi nơi. Làm sao ta dám đi tránh mưa trong khi chàng vẫn coi cơn mưa như không hề tồn tại.
“Nhưng... nhưng... ngài... “ Một lúc lâu sau ta mới dám ngập ngừng lên tiếng.
“Ta làm sao?” Lông mày của Ma Vương nhíu chặt.
“Ngài nói rằng ta phải đi theo ngài.” Ta cẩn thận nói.
Ta thật sự không biết tại sao Ma Vương lại tức giận.
“Sao ngươi ngu ngốc vậy? Ta bảo gì thì ngươi cũng nghe theo sao?” Ma vương tức giận nói.
Chàng thật mâu thuẫn. Nếu như ta không nghe theo chàng thì chàng sẽ tức giận nhưng tại sao ta đã nghe theo chàng rồi mà chàng vẫn tức giận.
Sau này ta mới biết rằng thật ra Ma Vương chẳng có hứng thú gì với việc đi dạo trong mưa cả. Chàng nghĩ rằng ta rất thích mưa nên mới cố tình cùng ta đi trong mưa. Ngoài người con gái ở sâu trong tim chàng, chàng chưa từng cố gắng làm ai vui vẻ cả. Đáng tiếc kết quả lại không hề giống như chàng nghĩ.
Ta chưa kịp trả lời thì một tia sét rạch ngang trời, Ta sợ hãi nhắm mắt lại.
Ma vương thở dài đi đến đỡ ta.
“Ngươi thật sự phiền phức. Ta thật không hiểu vì sao khi đó ta lại đưa ngươi đi theo ta.” Ma vương vừa đỡ ta dậy vừa khó chịu nói. “Ta thật sự nghi ngờ không biết ngươi có phải là yêu nữa không.”
“Ta là yêu, ngài không được nghi ngờ ta.” Ta cao giọng nói.
Ta khó khăn lắm mới có thể tu luyện thành yêu, tuy rằng ta may mắn hút được linh lực từ Ma Vương nên quá trình tu luyện bớt gian nan đi rất nhiều nhưng không ai được phủ nhận sự cố gắng của ta, cho dù Ma Vương cũng không thể.
Thấy ta phản ứng gay gắt, Ma Vương dịu giọng lại. “Phải rồi, ngươi là yêu! Nhưng ta chưa bao giờ thấy yêu quái nào sợ sấm chớp.”
Chưa để ta có cơ hội phản bác, Ma Vương tiếp tục lên tiếng. “Bây giờ ta bắt đầu tin chân thân của ngươi là tuyết hoa rồi. Ngoài ngươi ra thì ta chưa gặp một yêu quái nào có chân thân là tuyết hoa. Ngoài ngươi ra thì ta cũng chưa từng gặp một yêu quái nào sợ sấm chớp.”
Tuyết hoa vốn không có sự sống. Ngay đến Ma Vương cũng không tin ta có chân thân là tuyết hoa, có điều chàng không thể nhìn ra chân thân của ta nên chỉ có chấp nhận sự thật này.
Có một con chim từng nói với ta rằng giây phút ta hiện chân thân cũng là thời khắc ta từ một bông hoa tuyết tan chảy thành nước, sau đó hoàn toàn tan biến. Vậy nên có lẽ chàng sẽ không bao giờ nhìn thấy chân thân của ta.