Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 44: Rước nhục vào thân




Thời gian Cố Cẩm Sơ vào đoàn phim cũng hơn một tuần, Cố Cẩm Sơ tự giác cảm thấy được đạo diễn đối xử với cô rất khác biệt, niềm nở hơn đối với những người khác. Dù vậy cô vẫn cảm thấy chướng mắt vì có sự xuất hiện của một người.

"Chị Sơ Sơ... Con nhỏ Chu Mạn đó lại nhìn chúng ta kìa." Uyên Phương bất mãn liếc nhìn về hướng đám người

Chu Mạn.

Cố Cẩm Sơ nhắm mắt mệt mỏi ngã lưng ra ghế dựa, thấp giọng nói:

"Nhìn cũng không làm gì được chúng ta... Cứ để cô ta nhìn." Cô vừa nói vừa lấy tay xoa bụng mình, từ sáng đến giờ bụng cô cứ truyền đến những cơn đau thắt, vì công việc Cố Cẩm Sơ đã gắng gượng đến bây giờ.

Bên phía Chu Mạn cô ta nhờ ông chủ Thời móc nối mà nhận được vai nữ bảy trong phim của đạo diễn Thấm, nhưng vào đoàn phim rồi mới biết Cố Cẩm Sơ là nữ Chính, cô ta không cam tâm nhưng lời đe doạ của Lục Chính Minh còn đó, cô ta không dám gây chuyện với Cố Cẩm Sơ, nhưng con người không biết giới hạn này lại rất giỏi kích động người khác, muốn mượn đao giết người.

Chu Mạn làm thân với Kiều Y Vũ nữ tám của phim, ra sức lấy lòng, công kích vào nội tâm đố kị, ganh ghét của cô ta:

"Chị Y Vũ rõ ràng chị đẹp hơn cô ta, vào nghề lâu hơn cô ta... Nhưng mà cô ta lại dùng thủ đoạn đê tiện để có được vai nữ chính đáng lẽ phải thuộc về chị, em là thấy bất bình thay cho chị."

Kiều Y Vũ liếc nhìn Chu Mạn, anh mắt lộ rõ vẻ kinh thường, cô ta hừ lạnh:

"Là cô bất bình thay cho tôi... Hay là bất bình thay cho bản thân mình... Đừng có mà tính kế lên người tôi... Mượn gió bẻ măng, chiêu này xưa rồi."

Chu Mạn điếng người chột dạ nhìn Kiều Y Vũ, cô ta đã đánh giá sai người này, đây không phải loại người ngực to não phẳng, cô ta biết chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm. Chu Mạn nuốt một ngụm nước bọt, lấp bấp nói:

"Chị Y Vũ, em xin lỗi... Nếu chị không thích nghe những chuyện này em sẽ không nói nữa."



Kiều Y Vũ nhếch môi cười nhẹ, cô ta vừa nhìn là biết Chu Mạn là loại người gì, cô ta cũng không thích Cố Cẩm Sơ nhưng mà cô ta cũng sẽ không để người khác lợi dụng mình để đạt được mục đích, Cố Cẩm Sơ có thể được đạo diễn chiếu cố như vậy sau lưng chắc chắn có người chống lưng, cô ta không dại mà đâm đầu vào bức từng cao đó.

Thời gian nghỉ trưa đã hết, đạo diễn hối thúc Cố Cẩm Sơ chuẩn bị cảnh quay tiếp theo, Cố Cẩm Sơ mệt mỏi ngồi dậy, nhưng cơ thể lại như vô lực ko nhấc lên được, Mai Uyên Phương cũng sợ đến hết cả hồn vội vàng đỡ cô:

"Chị Sơ Sơ... Chị ổn không... Chúng ta nói với đạo diễn dời cảnh quay nha."

Cố Cẩm Sơ cảm thấy đầu óc mình choáng váng, cô muốn nói gì đó nhưng lại không thể nào mở miệng được, trời đất trước mặt quay cuồng Cố Cẩm Sơ không chịu nổi nữa mà ngã xuống, trước khi đôi mắt hoàn toàn khép lại, trước khi ý thức mất đi Cố Cấm Sơ nghe thấy bên tai mình một giọng nói quen thuộc, cả người cô rơi vào một lồng ngực ấm áp.

Lục Chính Minh hôm nay muốn đến đây thăm cô, từ nãy giờ anh luôn đứng phía xa quan sát, đến khi nhìn thấy cô biểu hiện bất thường, anh hoảng hồn chạy đến đỡ lấy cô thì cô đã ngất xỉu trong lòng anh:

"Sơ Sơ... Em sao vậy Sơ Sơ?

Lục Chính Minh hốt hoảng gọi lớn tên cô khiến cả đoàn phim chú ý về phía hai người, đạo diễn Thẩm vội vàng chạy lại hỏi thăm tình hình:

"Lục Tổng... Anh đến đây khảo sát tiến độ sao?"

Lục Chính Minh vội vàng bế Cố Cẩm Sơ lên, lạnh giọng nhìn về phía đạo diễn:

"Cô ấy không khoẻ... Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện... Những cảnh quay của cô ấy xếp ra sau đi."

"Được... Được." Thẩm Tùng Hưng khẽ cười đáp ứng với anh.

Khi Lục Chính Minh bế Cố Cẩm Sơ bước ra khỏi đám đông một giọng nói xa lạ đã gọi anh lại:



"Chính Minh... Là cậu sao?" Kiều Y Vũ từ nãy đến giờ quan sát người đàn ông bế Cố Cẩm Sơ đã thấy rất quen thuộc, đến khi đạo diễn Thẩm gọi anh ấy là Lục tổng cô ta mới chắc chắn anh là Lục Chính Minh.

Lục Chính Minh đang vội khi nhìn thấy Cố Cẩm Sơ đổ đầy mồ hôi lạnh, cả người run rẩy trong lòng mình, thời điểm như thế này còn bị người khác gọi lại, anh tức giận quay mặt lại hét lớn về phía Kiều Y Vũ:

"Thì sao? Không thấy tôi đang gấp à?"

Kiều Y Vũ có chút giật mình lui về phía sau, cô ta lấp bấp trả lời:

"Là mình... Là Y Vũ... Lúc trước chúng ta học cùng lớp cấp ba."

Lục Chính Minh bất mãn nhìn một lượt cô ta, cảm thấy không có chút ấn tượng gì, anh lạnh giọng lên tiếng:

"Không nhớ... Không thân... Không quen." Nói rồi Lục Chính Mình bế Cố Cẩm Sơ rời đi rất nhanh, để lại Kiều Y Vũ khuôn mặt nóng lên vì xấu hổ đứng đực ra một chỗ, bị mọi người xung quanh cười cợt, nhận người quen còn bị người ta thắng thừng phủ nhận, một diễn viên kiêu ngạo như cô ta làm sao mà chịu được.

Một người trong đoàn thắc mắc hỏi đạo diễn Thẩm:

"Đạo diên... Người đó là ai vậy... Có quan hệ gì với chị Cẩm Sơ sao?"

"Ông chủ của Lục thị... Nhà đầu tư bộ phim lần này của chúng ta... Còn có quan hệ gì với Cẩm Sơ thì mọi người nhìn là biết mà." Thẩm Tùng Hưng vừa cười vừa nói rất thản nhiên, nhờ có tiền đầu tư của Lục Chính Minh ông ấy có thể làm dự án phim hoành tráng mà ông ta đã mơ ước rất lâu, nên Lục Chính Minh muốn đưa ai đi thì cứ đưa, ông ấy không dám cản.

Kiều Y Vũ nghe thấy lời đạo diễn nói, nắm tay vô thức siết chặt, từ hồi học cấp ba cô ta đã rất thích Lục Chính Minh tiếc là anh chưa từng để cô ta vào trong mắt chỉ quan tâm vị hôn thê của anh ta là Dương Huệ Anh, nhà cô ta chỉ có một công ty vật liệu xây dựng nhỏ, không bằng các gia đình giàu có thế lực này nên cô ta đành chôn chặt tình cảm của mình vào trong, tháng trước cô ta nghe tin hai nhà Lục, Dương đã hủy bỏ hôn ước, cô ta còn nghĩ cơ hội của mình vẫn còn nhưng hôm nay Lục Chính Minh xuất hiện trước mặt cô ta, thái độ lạnh lùng với cô ta nhưng lại ân cần lo lắng cho một người con gái khác, làm cho lòng đố kị, ghen ghét của Kiều Y Vũ nổi lên, cô ta đỏ mắt nhìn theo hướng Lục Chính Minh rời đi, trong đầu âm ỉ những suy nghĩ độc ác:

"Hết Dương Huệ Anh rồi lại đến Cố Cẩm Sơ... Dương Huệ Anh tôi còn có thể nhịn, nhưng Cố Cẩm Sơ lại là cái thá gì chứ, Lục Chính Minh anh phải là của tôi.