Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 43: Quay phim




Lục Chính Minh và cả Cố Cẩm Sơ nhìn thấy bộ dạng này của cô ta đều không nhịn được mà khẽ cười khinh bỉ. Cô níu lấy tay áo Lục Chính Minh tò mò hỏi anh:

"Sao anh biết tình nhân của cô ta là ai vậy?"

Lục Chính Minh rất vui khi Cố Cẩm Sơ chủ động bắt chuyện với mình, anh ngồi xuống bên cạnh cô, thấp giọng trả lời:

"Tháng trước anh có làm ăn với ông chủ Thời, đại diện công ty con của Hoàng Thị... Hắn ta đi bàn chuyện làm ăn còn dắt theo một diễn viên ôm ôm ấp ấp, anh nhìn ngứa cả mắt, chính là cái cô ban nãy đấy."

Cố Cẩm Sơ sau khi giải toả được sự thắc mắc của mình liền trở lại chủ đề chất vấn Lục Chính Minh:

"Sao anh lại ở đây?"

"Lúc nãy nói rồi đó... Đưa cơm cho em." Lục Chính Minh thản nhiên trả lời.

Cố Cẩm Sơ đang định mắng anh rảnh rỗi thì Mai Uyên Phương đã quay lại đưa cho cô một hộp đồ ăn.

"Chị Sơ Sơ... Bữa trưa của chị... Ồi ai vậy?" Cô bé vừa gấp gáp nói, quay sang đã thấy Lục Chính Minh liền thắc mắc hỏi.

Cố Cấm Sơ nhận lấy hộp cơm của Mai Uyên Phương, vứt hộp cơm trước mắt lại vào trong lòng Lục Chính Minh, hắng giọng lên tiếng:

"Không quen... không cần quan tâm."

Lục Chính Minh còn định phản bác cô thì nhìn thấy thức ăn trong hộp cơm của cô, chỉ có nữa quả bắp, một cái trứng gà, một ít bông cải xanh trong lòng anh liền xót cô, liếc mắt nhìn Mai Uyên Phương gẵn giọng nói:

"Cô chuẩn bị buổi trưa cho cô ấy như vậy sao?"

"Dạ... Sao..." Mai Uyên Phương đột nhiên bị chỉ trích đến ngơ ngác, lắp bắp nói.



"Tôi phải giữ dáng... Anh trách em ấy làm gì?" Cố Cẩm Sơ vừa gắp một miếng bông cải cho vào miệng vừa liếc

Lục Chính Minh trách cứ.

Lục Chính Minh thấy cô vì giữ dáng này nọ mà đến ăn cũng ăn không no, lúc trước ở với anh ngoài chuyện ham ngủ ra thì chính là ham ăn, anh còn từng trách cô ăn nhiều nhưng hôm nay anh muốn cô ăn nhiều một chút cô liền không chịu. Lục Chính Minh không biết suy nghĩ gì, anh dùng tay không cầm lấy cái trứng gà trong hộp cơm của cô cho hết vào miệng, nhai một lúc liền nuốt xuống cổ họng, sau đó giật cả hộp cơm của cô một thoáng ăn hết bông cải xanh trong hộp, rồi lại cạp luôn nửa trái bắp khiến Cố Cẩm Sơ bên cạnh ngỡ ngàng không thốt lên được tiếng nào. Mai Uyên Phương cũng bị chấn kinh, đây là ai? Đói đến nổi lại giành đồ ăn với chị Sơ Sơ sao?

Lục Chính Minh nuốt những miếng bắp cuối cùng xuống cổ họng, anh nấc lên một tiếng, đưa hộp cơm mình đã chuẩn bị trước đó cho Cố Cẩm Sơ, bên trong có đầy đủ món kho, món canh, món xào, anh thở dốc do ăn không kịp nhai nói với Cố Cẩm Sơ:

"Đồ ăn của em... Anh ăn hết rồi... Nếu không muốn đói bụng đến không làm việc được thì ăn đồ anh đem tới đi."

Cố Cẩm Sơ còn chưa hết sốc nhìn chằm chằm anh, rồi lại nhìn hộp cơm trước mặt, cả buổi sáng cô chỉ uống có ly sữa giờ đã đói lắm rồi, nhưng mà ăn đồ ăn của anh là lại thắt một sợi dây liên kết với anh nên cô không dám, thấy

Cố Cẩm Sơ cứ chần chừ, Lục Chính Minh liền xúc một muỗng cơm cho một miếng thịt kho lên trên đút thẳng vào miệng cô.

"Không muốn tự ăn thì anh đút... Em không ngại anh cũng không sợ ngại."

Cố Cẩm Sơ bị đút ăn một cách bất ngờ, miếng thịt kho đậm vị thơm ngon tan vào trong miệng cô, hương vị mà đã rất lâu cô không nếm được này làm cô bất giấc mở miệng ra theo bản năng lần nữa để Lục Chính Minh tự ý đút đồ ăn vào.

Mai Uyên Phương thấy tình cảnh này liền biết điều chạy đi nơi khác, ở đây nữa cô bé sẽ trở thành bóng đèn

1000W mất.

Cả Studio nhìn về hướng Lục Chính Minh đang đút cơm cho Cố Cẩm Sơ thì ngại dùm hai người, có người thì ngưỡng mộ Cố Cẩm Sơ có được bạn trai tốt như anh, có người thì ghen tị đến đỏ mắt như Chu Mạn, bề nổi là vậy họ cũng chưa từng nhìn thấy Cố Cẩm Sơ đã từng khổ sở như thế nào.

***

"Sơ Sơ để anh đưa em về đi mà."

"Không."



"Em tuyệt tình vậy sao?"

"Anh nghĩ tôi với anh có tình để mà tuyệt."

Cả một đoạn đường ra khỏi studio Lục Chính Minh liên tục lãi nhãi liên mồm bên tai Cố Cẩm Sơ, cô bực mình không chịu nổi, vừa đến trước cửa đã leo lên xe máy của Mai Uyên Phương, khó chịu nói:

"Chạy nhanh cho chị... Chạy vô hẻm ấy, không cho tên này theo."

Mai Uyên Phương gật đầu một cái, vặn ga chạy thật nhanh, Lục Chính Minh chưa kịp lên xe đã mất dáng hai người, anh tức giận đập tay vào vô lăng:

"'Cố Cẩm Sơ lần sau anh đi xe máy... Xem ai chạy đâu cho thoát.

Những ngày tiếp theo đó Cố Cẩm Sơ đi đâu Lục Chính Minh cũng bám theo cô, cô muốn đuổi cũng không đuổi nổi, da mặt người này dày như cái mặt đường, cứng không chịu mềm cũng không xong. Cho đến hôm nay Cố Cẩm Sơ lại nhận được một cuộc gọi, là Trương Chí Thành gọi đến vui vẻ hỏi cô:

"Sơ Sơ... Đạo diễn Thẩm Tùng Hưng em cũng biết đúng không?"

"Dạ biết ạ." Cố Cẩm Sơ biết người này, là một đạo diễn có tiếng trong nghề, nhưng sao anh ấy lại hỏi cô thì cô còn đang thắc mắc.

Trương Chí Thành vội vàng kể rõ lý do của mình Cho cô nghe:

"Ông ấy đã từng hợp tác với anh rất nhiều phim, anh cho ông ấy xem những đoạn phim em diễn... Ông ấy rất là thích... Ông ấy gần quay một bộ phim cổ trang, chưa ấn định nữ chính, giờ thì nhắm chúng em rồi... Em có muốn nhận phim này không?"

"Dạ muốn... Cảm ơn anh ạ." Cố Cẩm Sơ nghe thế thì vui vẻ nhận lời, đây là cơ hội tốt của cô, làm sao có thể bỏ qua.

"Vậy anh cho em số của ông ấy... Anh nghe nói đầu tuần sau là bắt đầu khởi quay, sẽ quay ở một thị trấn cổ ở thành phố Hải Châu nên chắc em sẽ phải vào đoàn phim rất lâu đó?"

"Không vấn đề gì ạ?" Cố Cẩm Sơ còn cảm thấy đây là cơ hội tốt để trốn Lục Chính Minh, nhất cử lưỡng tiện.