Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 45: Tức giận




Chu Mạn nhìn một màn này, cô ta sao có thể không nhìn ra biểu cảm khó coi của Kiều Y Vũ, Chu Mạn nhếch miệng cười, thì thầm bên tai cô ta:

"Sao... Giờ có phải thấy con nhỏ đó rất chướng mắt phải không?"

Kiều Y Vũ liếc nhìn Chu Mạn im lặng không lên tiếng, một lúc sau cô ta khẽ cười, nhỏ giọng nói:

"Hợp tác vui vẻ."

Cả hai cô ả đều nở một nụ cười ý vị thâm sâu nhìn nhau. Mục tiêu của hai người họ đều là Cố Cẩm Sơ, Kiều Y Vũ muốn Lục Chính Minh còn Chu Mạn thì muốn ra tay với Cố Cẩm Sơ, kẻ thù của kẻ thù là bạn Kiều Y Vũ hiểu đạo lý này nên chỉ có thể vứt bỏ kiêu ngạo của mình hợp tác với Chu Mạn.

***

Lục Chính Minh đưa Cố Cẩm Sơ đến bệnh viện, bác sĩ bảo rằng cô ấy bị đau dạ dày, không ăn uống đầy đủ cộng thêm làm việc quá sức, nếu cứ như vậy thì sớm muộn cũng sẽ bị loét dạ dày.

Lục Chính Minh đắp chăn cho cô, nhớ lại những lời bác sĩ nói thì đau lòng, trầm giọng hỏi Mai Uyên Phương:

"Bình thường không phải cô lo việc ăn uống cho em ấy sao?"

Mai Uyên Phương từ lúc theo Lục Chính Minh đưa Cố Cẩm Sơ đến bệnh viện từ lo lắng cho cô chuyển sang tò mò về anh, người này bám theo chị Cẩm Sơ một thời gian, cả tuần nay không thấy xuất hiện, bây giờ lại ló mặt ra, ngay cả đạo diễn cũng nể mặt anh ấy khiến cô tò mò lại càng tò mò thêm, cô đang miên man nghĩ ngợi thì lại bị câu hỏi của Lục Chính Minh làm cho hoàn hồn, lấp bấp trả lời anh:

"À... Chị ấy... Chị ấy thời gian này cứ lao đầu vào công việc, thời gian ăn cũng không có, đến lúc được ăn rồi thì mệt quá ăn không nối... Đã vậy còn phải giữ dáng nữa."

Lục Chính Minh im lặng nghe Mai Uyên Phương nói, anh nhẹ nhằng nắm lấy bàn tay cô, trong lòng thầm nghĩ cô đúng là gầy đi rất nhiều, anh không biết cô nổ lực làm việc nhiều như vậy để làm gì, anh nhớ lại Dương Huệ Anh từng nói chắc cô cố gắng chạy tiền trả nợ 200 triệu kia, nhưng anh có cần cô trả đâu chứ, Lục Chính Minh trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, anh sợ cô cố gắng trả hết số tiền đó cho anh sau đó sẽ cắt đứt mọi liên hệ với anh, giống như hai người chưa từng có giao dịch tình tiền kia, chưa từng có khoảng thời gian hạnh phúc rồi lại dằn vặt kia, cứ vậy như hai người dưng chưa từng va chạm nhau trong cuộc đời này.

Lục Chính Minh thở dài, trầm giọng nói với Mai Uyên Phương:

"Cô ra ngoài mua cháo cho em ấy đi... Lát Sơ Sơ tỉnh lại chắc sẽ đói bụng."

Mai Uyên Phương ậm ừ gật đầu, khi cô gần mở cửa thì quay đầu lại ánh mắt tò mò hỏi Lục Chính Minh:

"Lục tổng... Anh với chị Sơ Sơ là mối quan hệ thế nào vậy?"



Lục Chính Minh khẽ cười, cũng rất tò mò hỏi lại cô ấy:

"Em ấy nói với cô tôi và em ấy là mối quan hệ thế nào?"

Mai Uyên Phương cảm thấy hơi ngượng, không biết có nên nói với Lục Chính Minh hay không nhưng rồi cũng ngập ngừng trả lời:

"Chị ấy... Chị ấy nói... Anh là biến thái thích bám đuôi người khác... Không cần quan tâm."

Lục Chính Minh nghe thấy lời này thì đần mặt ra, thế mà cô lại nói anh như vậy, nhưng anh lại không có cảm giác khó chịu gì ngược lại còn thấy Sơ Sơ nhà mình trí tưởng tượng thật phong phú, Lục Chính Minh khẽ cười:

"Tôi không có bám đuôi em ấy... Tôi là đang theo đuổi em ấy."

Mai Uyên Phương có chút ngơ ngác nhìn anh, cô ấy chưa từng nghĩ Lục tổng của Lục thị vậy mà lại thừa nhận muốn theo đuổi một diễn viên chưa có tên tuổi như Cố Cẩm Sơ.

"Lục tổng... Vậy thì chúc anh may mắn." Nói rồi Mai Uyên Phương nhanh chóng lượn khỏi phòng để lại không gian riêng tư để Lục Chính Minh tự do thể hiện.

***

Đến khi chập tối Cố Cấm Sơ mới lờ mờ tỉnh dậy trên giường, cô ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong không khí liền biết mình đã được đưa đến bệnh viện, bên cạnh cô không có ai, không gian lặng im như tờ, Cố Cấm Sơ gượng người muốn ngồi dậy.

Cạch.

Lục Chính Minh vừa mới trong phòng vệ sinh đi ra đã thấy Cố Cẩm Sơ đôi mắt lờ mờ đang nhìn mình, thấy cô chống khuỷu tay trên giường anh lo lắng chạy tới đỡ cô:

"Sơ Sơ... Muốn ngồi dậy sao?"

Cố Cẩm Sơ nhớ lại trước khi ngất đi đã nghe thấy giọng của Lục Chính Minh cô còn nghĩ là mình nằm mơ, hoá ra anh vẫn luôn ở đây. Giọng cô khàn khàn hỏi anh:

"Sao anh lại ở đây?"

Lục Chính Minh đỡ lưng cô dậy, lấy chiếc gối cho cô dựa vào thật thoải mái mới nhẹ giọng trả lời cô:



"Đến thăm em..."

"Sao lại biết tôi ở đây?"

Lục Chính Minh im lặng không trả lời, đi đến bàn lấy một ly nước đưa đến trước mặt cô, anh suy nghĩ một lúc mới quyết định nói thật với cô:

"Anh là nhà đầu tư bộ phim này."

Cố Cẩm Sơ có chút giật mình, Lục thị làm về du lịch từ khi nào chuyển sang điện ảnh, Cố Cẩm Sơ đột nhiên hiểu ra một diễn viên không tên không tuổi như cô được đóng phim của đạo diễn nổi tiếng lại là phim được đầu tư khủng như thế này hoa ra ở phía sau là Lục Chính Minh tự tay sắp xếp.

Cố Cẩm Sơ tức giận nhìn anh, đưa tay hất đổ ly nước trước mặt mình, lớn tiếng quát:

"Anh làm vậy là có ý gì? Lục Chính Minh anh thích quyết định cuộc đời người khác lắm sao? Anh thích ban phát ân huệ cho người khác lắm sao?"

Lục Chính Minh biết Cố Cẩm Sơ biểu hiện như vậy cũng là lẽ thường tình, anh từng sỉ nhục cô, từng tổn thương cô, là anh đồng ý kết thúc mối quan hệ mập mờ đó với cô nhưng bây giờ cũng anh lại là người dây dưa không dứt, dùng tiền của mình lần nữa chi phối cuộc sống mới của Cố Cẩm Sơ.

Lục Chính Minh nhìn thấy chiếc chăn của cô đã bị nước vẩy lên, anh vội lấy khăn lau sạch nơi đó, Cố Cẩm Sơ thấy anh không trả lời còn lờ đi cảm xúc của mình đã tức giận lại càng thêm phẫn nộ cô hất tay Lục Chính Minh ra kéo chăn lên nằm xuống trùm kín người mình.

Lục Chính Minh vội giật chăn của cô ra lo lắng nói:

"Sơ Sơ... Đừng đắp chăn này nữa, sẽ cảm lạnh, anh bảo người đem chăn khác đến cho em."

Cố Cẩm Sơ vẫn một mực nắm chặt lấy chiếc chăn không buông, cô lớn tiếng quát:

"Anh mặc kệ tôi... Tôi không muốn thấy mặt anh."

Lục Chính Minh bất lực, ngồi sụp trên giường, qua lớp chăn dày anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng giải thích:

"Sơ Sơ... Anh không phải là muốn ban ân huệ gì đó cho em, anh không phải người tốt... Em biết mà... Là anh muốn theo đuổi em... Muốn khi em làm việc vẫn có thể tùy ý gặp em nên mới làm nhà đầu tư cho phim của em...

Anh sợ em gặp phải những đạo diễn không đáng tin cậy nên mới tìm đạo diễn Thẩm... Giới giải trí này toàn những chuyện dơ bẩn, anh sợ em gặp phải những chuyện không may mới đặt em dưới tầm mắt anh mà bảo vệ... Sơ Sơ đừng giận anh mà.