Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 42: Chu Mạn




Studio cách nhà Cố Cẩm Sơ không xa lại thêm Lục Chính Minh chạy xe rất nhanh nên cô đến đó vừa đúng lúc uống xong ly sữa trên tay mình.

Cố Cẩm Sơ bước xuống xe đã thấy trợ lý của mình là Mai Uyên Phương đứng đợi cô trước cửa, cô bé là đàn em ở trường đại học mà cô khá thân thiết, Mai Uyên Phương thấy Cố Cẩm Sơ bước xuống từ một chiếc siêu xe thì trố mắt nhìn, đến khi Cố Cẩm Sơ vỗ nhẹ vào đầu cô bé mới hoàn hồn hỏi cô:

"Chị Sơ Sơ... Xe của ai vậy?"

"Chị nói là chị được cho đi nhờ... Không quen chủ xe... Em tin không?"

Mai Uyên Phương thành thật lắc đầu, có quỷ mới tin chuyện này, đang định hỏi tiếp đã thấy Cố Cẩm Sơ đi nhanh vào trong, cô bé cũng hớt hãi chạy theo sau.

Cố Cẩm Sơ nhớ lại lúc nãy trên xe, Lục Chính Minh còn nói khi nào cô chụp hình xong sẽ đến đón cô về nhưng Cố Cẩm Sơ đã kịch liệt từ chối, ngồi xe anh là bất đắc dĩ, còn muốn đón cô về, mơ à.

Công việc của Cố Cẩm Sơ là mặc những mẫu thiết kế mới nhất của brand để chụp hình và quay video quảng cáo cho họ, Cố Cẩm Sơ bây giờ cũng được coi là có độ hot trên mạng xã hội vì là diễn viên mới mà được hợp tác với ảnh đế, phim của cô chưa ra mắt, diễn xuất chưa được mọi người công nhận, nên trên mạng cũng không ít lời bàn tán không hay về cô, nói cô không từ thủ đoạn mới có được vai diễn đó, những lời đồn đó Cố Cẩm Sơ cũng chưa từng quan tâm đến, đôi với cô kiếm được tiền là quan trọng nhất.

Chu Mạn cũng là người mẫu quảng cáo của brand giống như Cố Cẩm Sơ, cô ta là một diễn viên mới nổi nhờ vai phụ trong một tác phẩm rất ăn khách, cô ta không thích Cố Cẩm Sơ, cô ta nghĩ dựa vào đâu cũng là lần đầu đóng phim cô ta thì chỉ được vai phụ, Cố Cẩm Sơ lại được vai chính, cô ta không cam lòng nhìn người mới vào nghề lại có vị trí cao hơn mình nên suốt cả buổi chụp hình cứ cố tình làm khó Cố Cẩm Sơ làm thời gian kéo dài đến tận giờ nghỉ trưa.

Nhiếp ảnh gia Lưu Phan cũng rất bực mình, anh biết Chu Mạn cố tình nhưng sau lưng cô ta có kim chủ anh không làm gì được, chỉ có thế căn răng chịu đựng bảo mọi người nghỉ ngơi ăn trưa.

Cố Cẩm Sơ mệt mỏi ngả lưng xuống ghế dựa, cô đang chờ Mai Uyên Phương đi lấy đồ ăn trưa cho mình thì Chu Mạn lại chủ động đến gây sự:

"Ôi chao... Cô Cố mà cũng ngồi đây ăn trưa với chúng tôi sao, không được lão già nào đãi ngộ cho người phục vụ cô à... Xem ra cũng không được cưng lắm nhỉ."

Cố Cẩm Sơ từ sáng đến giờ đã bất mãn Chu Mạn, giờ cô ta còn tìm đến tự gây sự với cô, cô ở cùng Lục Chính Minh lâu như thế công phu độc mồm độc miệng cũng học được không ít, Cố Cẩm Sơ nhếch môi cười châm chọc



Chu Mạn:

"Chu tiểu thư... Cô thèm được lão già cưng chiều lắm sao? Nhưng mà tiếc thật tui làm gì có quen lão già nào để giới thiệu cho cô chứ... Thông cảm nha."

Chu Mạn tức đến đỏ mắt nhìn Cố Cấm Sơ, nhìn bề ngoài nhu mì, dịu dàng không ngờ cái miệng lại nhanh nhẹn như vậy, vốn muốn ức hiếp cô lại bị cô sỉ nhục lại, Chu Mạn trợn mắt nhìn cô:

"Cô nói ai thèm lão già hả... Cô dám nói cô không có người chống lưng xem... Không có mà cô được diễn vai chính phim của anh Chí Thành sao?"

Cố Cẩm Sơ cười lạnh: "Đúng là không thật, anh Chí Thành tự mời tôi đóng đấy."

Chu mạn tức giận găn giọng: "Ha... Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao?"

"Vậy em ấy cần cô tin sao? Cô cho mình mặt mũi lớn quá đấy." Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng Chu Mạn, Cố Cẩm Sơ cũng hướng mắt nhìn theo hướng phát ra tiếng nói không giờ Lục Chính Minh lại đứng nhìn cô chằm chằm ở đó, trên tay còn xách theo một hộp đựng thức ăn.

Lục Chính Minh nhìn Chu Mạn đang ngơ ngác nhìn mình thì khinh thường, anh lướt ngang qua cô ta đến trước mặt Cố Cẩm Sơ khụy một chân xuống, mở hộp đựng thức ăn của mình ra, bên trong là đồ ăn mới nấu nhìn rất thơm ngon, Lục Chính Minh cười nhìn cô nói:

"Anh mới đặt nhà hàng nấu, trưa rồi nhưng em vẫn chưa xong việc, anh sợ em đói."

Cố Cẩm Sơ còn đang ngơ ngác nhìn anh, nhưng mà có nhiều người còn ngơ ngác hơn cô, Chu Mạn nhìn thấy Lục Chính Minh xuất hiện, người đàn ông này cao lớn, đẹp trai, cả thân toàn là đồ hiệu nhìn là biết người giàu có, cô ta nghĩ có phải kim chủ của Cố Cẩm Sơ không phải một lão già mà là một người đàn ông vừa thành đạt vừa đẹp trai không, nhưng có kim chủ nào lại đích thân đem cơm cho tình nhân còn khụy chân xuống dịu dàng dỗ người khác ăn cơm như vậy, cô ta nghĩ Cố Cẩm Sơ là bạn gái của người này, càng nghĩ càng thấy ganh tị và ghen tức.

Đúng lúc này Lưu Phan ở xa nhìn thấy Lục Chính Minh liền chạy đến chào hỏi:

"Lục tổng sao anh lại đến cái Studio nhỏ của tôi vậy?"

Lục Chính Minh nhìn Lưu Phan cảm thấy rất xa lạ, nhưng vẫn lịch sự hỏi lại:



"Anh biết tôi?"

"À... Năm trước vinh hạnh được tham dự tiệc thường niên của Lục thị nên đã vinh hạnh được nghe Lục tổng phát biểu." Lưu Phan cẩn thận đối đáp, dù sao cũng là ông lớn trong ngành công nghiệp không khói của đất nước, rất có máu mặt nên anh ta phải dè chừng.

Lục Chính Minh gật đầu tỏ ý đã hiểu, anh cười vui vẻ nhìn Cố Cẩm Sơ nói:

"Đến đây đưa đồ ăn trưa cho Sơ Sơ."

Mọi người trong Studio đều chú ý về hướng này, nghe anh gọi Cố Cẩm Sơ là Sơ Sơ thân mật như vậy cũng hiểu được mối quan hệ của hai người họ.

Lưu Phan liền biết ý nói Lục Chính Minh cứ tự nhiên sau đó rời đi để hai người có không gian riêng, lúc đi ngang

Chu Mạn anh liền liếc mắt nhìn cô ta như bảo nếu hiểu ý thì nhanh chóng biến xa nơi này đi.

Chu Mạn đã tức giận, nghe Lưu Phan nói Lục Chính Minh là Lục tổng của Lục thị thì càng điên tiết hơn, cô ta cảm thấy mình không thua kém gì Cố Cẩm Sơ nhưng lại chỉ có thể làm tình nhân của một ông chủ công ty con của

Hoàng Thị còn Cố Cấm Sơ lại làm bạn gái của của người như Lục Chính Minh.

Chu Mạn không cam tâm, cô ta định giở trò nói xấu Cố Cẩm Sơ trước mặt Lục Chính Minh nhưng khi cô ta đối diện với ánh mắt lạnh tanh của Lục Chính Minh thì lại không nói nên được lời nào, ngược lại Lục Chính Minh lại còn gắn giọng đe doạ cô ta:

"Cô... Nếu còn không biết điều tìm Sơ Sơ gây chuyện thì cô đợi vợ của ông chủ Thời tìm đến cô đi."

"Anh... Anh..." Chu Mạn nghe thấy anh nhắc đến vợ của nhân tình thì sợ đến mất mật, cô ta cảm thấy người đàn ông này quá đáng sợ, không nói lời nào liền chạy nhanh đi mất.