Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 41: Bám đuôi




Lục Chính Minh nghe thấy những lời cô nói anh có chút khựng lại, cô nói anh không yêu cô mà là yêu những cảm xúc của anh sao? Cô không phải là anh sao mà cô biết được, là cô mặc định điều đó, cũng giống như anh lúc trước luôn mặc định những điều anh cho là đúng. Giờ anh cũng hiểu cảm giác khó chịu khi người khác không hiểu suy nghĩ trong lòng mình lại còn lạnh lùng bác bỏ điều đó. Đau lòng lại chuyển sang sợ hãi, cô nói cô muốn nhảy xuống từ đây, chẳng phải sẽ tan xương nát thịt sao? Anh không muốn, anh sợ mất cô, anh nhớ lại lời Dương Huệ Anh nói cô cần tiền cho bà phẫu thuật, nhưng cũng không nói là cuộc phẫu thuật thành công hay không. Anh nhớ lại có một ngày Cố Cẩm Sơ từng tâm sự với anh, bà là người thân duy nhất còn lại của cô ấy trên thế gian này, nếu bà mất đi thì cô ấy cần cố gắng sống tiếp để làm gì? Trong đầu Lục Chính Minh lúc này chỉ có một suy nghĩ, nếu bà thật sự không may đã qua đời, Cố Cẩm Sơ thật sự tuyệt vọng, cô ấy sẽ thật sự nhảy xuống từ đây không phải là hù dọa anh. Lục Chính Minh sợ đến run người vội trấn an cô:

"Sơ Sơ... Anh sẽ đi mà... Em xuống đi."

"Đi liền đi... Tôi muốn nhìn thấy anh thật sự rời khỏi đây... Khi anh đứng dưới chân toà nhà này tôi sẽ xuống." Cố Cẩm Sơ gằn giọng, không nhanh không chậm đề nghị Lục Chính Minh.

Lúc Chính Minh không dám chần chừ với cô, anh luyến tiếc nhìn cô, mới buồn bã quay lưng rời đi, Cố Cẩm Sơ nhìn theo bóng lưng anh từ từ khuất dần cô vẫn không dám đi xuống, cô sợ anh đang núp ở sau cánh cửa đó đợi cô rời khỏi đây mà bắt cô lại. Cố Cẩm Sơ nhìn chăm chằm xuống chân tòà nhà. Năm phút sau quả thật Lục Chính Minh đã đứng dưới đó, anh ngước mắt lên cao nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau chằm chằm. Cố Cẩm Sơ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô bước xuống khỏi lan can, nhẹ bước đi về phía cửa, vừa đi cô vừa vuốt ngực mình, nhỏ giọng lầm bầm:

"Hù anh ta mà tim mình cũng muốn rớt ra ngoài, đứng trên đó sợ thật." Cố Cẩm Sơ làm vậy một là muốn Lục Chính Minh biết rõ thái độ của mình mà không dây dưa với cô, hai là vì không muốn anh biết số nhà mình, nếu không cô sẽ lại phải chuyển nhà nữa, kiếm được nơi ở chỗ tốt giá ổn không dễ nên cô không muốn vì Lục Chính Minh mà mình lại phải lần nữa chuyển nhà. Một lần vì anh ta là đủ rồi không thể có lần thứ hai.

Lục Chính Minh nhìn thấy cô đã bước xuống khỏi lan can mới an lòng rời đi, vừa về nhà anh đã gọi cho thư ký Lý bảo anh ta điều tra về bà của Cố Cẩm Sơ, anh thật sự muốn biết bà ấy còn sống hay đã mất. Anh thật sự mong chờ bà ấy còn sống nếu như vậy cô gái của anh vẫn còn động lực sống, anh vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế, vẫn còn cơ hội đưa vợ về nhà.

Lục Chính Minh cầm điện thoại trên tay không buông, anh ngồi tựa đầu vào ghế sô pha đến hai giờ sáng để chờ tin tức từ thư ký Lý, đến khi điện thoại rung lên, anh vội vã bắt máy:

"Sao kết quả thế nào?"

"Giám đốc à... Bà của cô Cố đã được phẫu thuật thành công, bây giờ đang sống rất khoe mạnh." Thư ký Lý bên kia giọng mệt mỏi trả lời, anh thầm oán giữa đêm còn bắt đi tăng ca đúng là tư bản độc ác.

Lục Chính Minh vừa nghe nói như vậy trong lòng đã mừng như mở cờ, anh cúp máy, nằm ngã ra sô pha cười một mình:



"Cố Cẩm Sơ... Em được lắm... Em hù anh... Hù anh muốn đứng tim.

Anh biết bà của cô còn sống, cô sẽ phải sống thật tốt để lo cho bà, làm gì mà muốn chết được, tất cả chỉ là để doạ cho anh đi thôi, thấy cô chống đối, bài xích mình như vậy Lục Chính Minh cảm thấy là do mình đáng đời, nhưng mà để theo đuổi cô lại trước mắt là chỉ thấy chữ khó.

***

Buổi sáng hôm đó sáu giờ sáng, Lục Chính Minh đã dừng xe trước chung cư của Cố Cẩm Sơ, anh mua đủ loại đồ ăn sáng và sữa để ở trong xe, còn mình thì đứng bên ngoài chờ cô, thời tiết Bắc Thành mùa này giá lạnh nhưng cũng không ngăn cản nổi máu nóng tình yêu của Lục Chính Minh. Anh đã cho thư ký tra lịch trình của cô, dù sao bây giờ đã biết cô làm gì, ở đâu, nên mọi chuyện càng dễ dàng với anh. Sáng hôm nay tám giờ Cố Cẩm Sơ có lịch trình làm người mẫu quảng cáo cho một brand đầm thiết kế, sợ cô sẽ đi sớm nên sáu giờ sáng anh đã phải đến đây đón đầu cô trước.

Đúng bảy giờ bốn mươi lăm phút sáng, anh thấy cô hớt hãi chạy ra từ cửa chung cư, Lục Chính Minh nhìn là biết cô nàng này ngủ muộn nên trễ giờ, trong lúc cô đang vội vã bắt taxi, Lục Chính Minh đã đi tới từ sau, kéo lấy tay cô dắt cô đi về phía xe mình, Cố Cẩm Sơ giật mình khi nhìn thấy anh, cô còn muốn hét lên thì cả người đã bị anh nhét vào xe, Lục Chính Minh vội vã trở về ghế lái, Cố Cẩm Sơ tìm thấy lại cơ hội mắng người đang muốn gân cổ lên thì người kia đã chồm tới ép cô dựa sát vào ghế, Lục Chính Minh khẽ cười nhìn cô, nhẹ giọng nói:

"Em ngoan ngoãn chút đi... Chẳng phải sắp trễ giờ sao? Anh đưa em đến đó đảm bảo không trễ." Nói rồi thắt dây an toàn lại cho cô, còn mình trở về yên vị trên ghế lái.

Cố Cẩm Sơ tròn mắt nhìn anh, người này biết cô trễ giờ, còn biết cô sẽ đi đâu, Cố Cẩm Sơ đột nhiên ngộ ra, cô trừng mắt nhìn Lục Chính Minh tức giận quát:

"Anh điều tra tôi?"

Lục Chính Minh vừa khởi động xe vừa thành thật gật đầu, dáng vẻ này của anh làm Cố Cẩm Sơ tức lắm nhưng quả thật cô đang trể giờ, anh lái xe cô sẽ không đến muộn nên Cố Cẩm Sơ đành chịu nhục ngồi yên trên xe anh.

Lục Chính Minh thấy bộ dạng ấm ức này của cô muốn cười nhưng lại cố gắng nhịn lại, anh với tay lấy một túi đồ ăn sáng đưa cho cô, nhẹ giọng bảo:



"Em ăn sáng đi..."

Cố Cẩm Sơ không thèm nhìn lấy, cô quay mặt đi, gẵn giọng cứng đầu trả lời:

"Không... Bà đây muốn chết đói."

Lục Chính Minh nhét túi thức ăn vào người cô, trầm giọng nói:

"Cố Cẩm Sơ em chết rồi ai lo cho bà em... Đêm qua là anh bị em lừa... Hôm nay đừng hòng lừa anh."

Cố Cẩm Sơ cảm thấy chột dạ, thì ra cái gì anh cũng biết nên hôm nay mới có gan quay lại đây tìm cô, nhưng Cố Cẩm Sơ cũng không chịu thua, cô vứt túi đồ ăn vào người anh lại, lý lẽ lên tiếng:

"Không ăn được, tôi phải chụp mẫu quần áo, phải giữ dáng."

Lục Chính Minh cảm thấy làm diễn viên thật khổ, anh nhìn cô từ trên xuống dưới quả thật gầy hơn trước kia rất nhiều, phải nhịn ăn nhịn uống để giữ dáng, anh đau lòng cho cô, giọng nói cũng dịu xuống:

"Em không ăn thì uống một ly sữa ấm đi nhé, anh để kế bên em kìa."

Cố Cẩm Sơ liếc anh, lại nhìn xuống cạnh mình, cô cầm ly sữa lên cho vào miệng, dù cô có ghét anh nhưng cũng không thể bạc đãi bản thân mình, nếu không có gì trong bụng thì đang làm việc cô sẽ ngất mất.