Vương Tuấn chết như vậy, tôi nghĩ cả đời ông ta chắc cũng không thể ngờ rằng mình lại chết một cách oan khuất như vậy đâu nhỉ? Hơn nữa còn chết trong tay của tôi, một kẻ thù mà ông ta luôn coi thường.
Bởi vì sợ Bào Văn đuổi kịp tới, tôi nghĩ phải lập tức rút lui, nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị đi thì bên mí mắt bên phải đột nhiên giật giật, trong lòng cảnh giác tột độ, tôi giơ hai tay lên, quỳ nửa gối xuống đấy, thể hiện tư thế đầu hàng.
Nhanh chóng, một khẩu súng dí thẳng vào đầu tôi, một giọng nói vừa lạnh lùng vừa quen thuộc vang lên, nói: "Tên, thân phận".
Xa cách lâu như vậy, nghe được giọng nói của Tống Giai Âm, tôi cảm giác như đang nằm mơ vậy, nhất thời không nói được gì, cô ấy lại trầm giọng quát: "Nói".
"Nhĩ Hải, kẻ thù của Vương Tuấn, ngoài ra tôi không còn gì để nói nữa". Tôi trầm giọng nói, mặc dù biết giọng nói của mình đã bị thay đổi rồi, có thể cô ấy sẽ không nhận ra tôi, nhưng trong lòng vẫn giấu chút hi vọng.
Tống Giai Âm không nói gì, Tô Quảng Hạ đi tới kiểm tra thi thể của Vương Tuấn, rồi nói: "Chết rồi, nhìn dao pháp tinh xảo thế này, năng lực của người này không tồi".
Anh ấy nói "người này" đương nhiên là tôi.
Tôi không nói gì, Tống Giai Âm lạnh lùng nói: "Hành động ban nãy của anh đều đã bị chúng tôi nhìn thấy hết rồi, anh và ông ta nhìn trông không giống kẻ thù, hai người lại giống như có đấu tranh nội bộ, ban nãy anh bắn súng vào chúng tôi là muốn có được lòng tin của ông ta, rồi từ đó nhân cơ hội gϊếŧ chết ông ta đúng không? Đúng là tính kế hay đó”.
Tống Giai Âm thông minh như vậy, đoán ra được kế hoạch của tôi, tôi không hề ngạc nhiên một chút nào, điều phiền phức duy nhất là cô ấy bây giờ cho rằng tôi và Vương Tuấn có mối quan hệ gì đó, thông qua tôi có thể tìm ra được nhiều người đứng sau lưng Vương Tuấn hơn, như vậy tôi sẽ càng khó thoát thân hơn rồi.
Đang nghĩ vậy thì Tống Giai Âm lại lên tiếng nói: "Nói đi, anh và ông ta rốt cuộc có quan hệ gì? Các người là ai? Sau lưng có những ai? Nếu như anh muốn sống sót thì tốt nhất là nên trả lời tôi thành thật đi".
Tống Giai Âm quả nhiên nghi ngờ tôi rồi, não tôi nhanh chóng suy nghĩ, láu cá nói: "Vị nữ chiến sĩ, xin hỏi bây giờ cô đang uy hϊếp tôi sao? Đây dường như không phải hành động quang minh gì đúng không? Còn nữa, Cô chắc chắn mình có quyền thẩm vấn tôi chứ? Cô bây giờ lẽ nào không phải là hành vi cậy quyền à?"
Tống Giai Âm không nói gì, Tô Quảng Hạ có chút kinh ngạc nhìn tôi, sau đó khóa tay tôi lại, bảo tôi quay lại. Yết hầu tôi khô khốc, trong lòng lo sợ bất an đứng lên.
Từ từ quay người lại, ánh mắt tôi nhìn vào Tống Giai Âm, tôi có gắng hết sức để trong ánh mắt của mình không quá thiết tha nồng nhiệt.
Có thể là đã hoàn thành nhiệm vụ, cả người Tống Giai Âm hơi thả lỏng, mái tóc dài buông xòa xuống, bện thành một bím tóc dài bóng mượt. Bím tóc chạy dài qua tai rơi xuống trước ngực cô ấy, lẫn trong khí chất lạnh lùng nghiêm nghị của cô ấy có giấu vài phần hương vị như cô gái nhà lành, hai khí chất hoàn toàn bất đồng kết hợp với nhau, tạo nên một phong thái vô cùng đặc biệt, khiến tôi nhìn chằm chằm không rời được mắt.
Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ thấy thấy tôi chỉ để lộ nửa gương mặt, đầu tiên là sững sờ, sau đó thì thu lại sự kinh ngạc của mình, Tống Giai Âm nghiêm khắc trừng mắt nhìn tôi, dường như rất không hài lòng với hành vi nhìn chằm chằm cô ấy của tôi, tôi sợ để lộ tâm tư của mình, lập tức cúi đầu xuống.
Đúng trong giây phút này, Tống Giai Âm để lộ ra ánh mắt kỳ lạ, nghi ngờ nhìn tôi, tỉ mỉ nhìn một nửa khuôn mặt còn lại bị thương không nghiêm trọng lắm của tôi, da mắt, mũi và miệng của nửa bên đó cũng bị bỏng, cho nên tôi không lo sẽ bị nhận ra, nhưng cho dù là vậy thì khi đối diện với ánh mắt của Tống Giai Âm, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi lo lắng, tôi lo sợ sẽ bị cô ấy nhận ra, mà cũng hi vọng cô ấy sẽ nhận ra, cảm giác mâu thuẫn và bất an này khiến cả người tôi trở nên rất căng thẳng.
Lúc này, Tô Quảng Hạ hỏi: "Xử lý thế nào?"
Anh ấy không phải hỏi tôi, mà là hỏi Tống Giai Âm. Rất kỳ lạ, khi anh ấy nói chuyện với Tống Giai Âm, ngữ khí lại có vài phần kính trọng, có cảm giác như cấp dưới nói chuyện với cấp trên vậy.
Tống Giai Âm lạnh lùng nói: "Để anh ta đi".
Nghe vậy, tôi đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại có cảm giác vô cùng thất vọng, cuối cùng cô ấy đã không nhận ra tôi, cho dù chúng tôi đã từng yêu nhau như vậy, cho dù cô ấy đã từng quen thuộc và hiểu tôi như vậy, thì khi đối mặt với một tôi có khuôn mặt hoàn toàn khác, vẫn không có chút quan sát kỹ càng nào. Tôi từ từ vỗ nhẹ lên nửa khuôn mặt được lộ ra, không thể nghĩ ra được trên đời này còn nỗi đau khổ nào hơn việc hai người yêu nhau đứng trước mặt nhau nhưng không dám nhận nhau.
Tô Quảng Hạ hoài nghi kêu "ồ" lên một tiếng, nói: "Thằng nhóc này lúc chưa quay lại chẳng phải hoạt ngôn giảo biện lắm sao? Sao vừa nhìn thấy cô liền có bộ dạng như thế này?"
Tôi giật thót tim, biết biểu hiện của bản thân hơi khác thường rồi, cười khô hai tiếng, nói: "Ai nhìn thấy gái đẹp mà không xấu hổ chứ?"
Tô Quảng Hạ không nói gì, tôi biết nhìn anh ấy có vẻ như một kẻ thô kệch cục mịch, nhưng lại là một người có tâm tư kín đáo, lời anh ấy vừa nói với Tống Giai Âm cũng tuyệt đối không phải là có ý trêu cô ấy, mà đang ngầm ám hiệu với cô ấy rằng tôi có chút kỳ lạ, bây giờ anh ấy không nói gì, không biết là đã tin lời tôi nói hay là đang nghi ngờ tôi nữa.
Bị hai người thông minh tuyệt đỉnh này nhìn chằm chằm vào, cảm giác được sự áp lực từ trên người bọn họ truyền đến, nói thật tôi cảm thấy nhịp tim của tôi đang đập loạn xạ. Tôi hít thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, nhận lấy ánh mắt của Tống Giai Âm, nói: "Xin hỏi, tiểu thư xinh đẹp đây cứ nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, có phải đã thích tôi rồi không?"
Tống Giai Âm nghiêm mặt nói: "Cút".
Bị người mình yêu xua đuổi như vậy, trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng vẫn cười nói: "Cảm ơn nhiều nhé, còn nữa, người này là do tôi giúp hai người giải quyết, nói thế nào thì tôi cũng đã có chút tác dụng hỗ trợ hai người chứ? Hai người có phải là nên..."
Những lời tôi chưa nói xong, Tống Giai Âm liền tiếp lời tôi nói: "Yên tâm, chúng tôi sẽ không nói ra, nhưng tốt nhất anh cũng đừng cố gắng bắt thóp tôi, nếu không, tôi sẽ cho anh biết tay".
Tôi biết Tống Giai Âm không cho tôi trở về đơn giản như vậy, cô ấy chắc chắn đã nhắm vào tôi, mà đây cũng là kết quả mà tôi muốn, tôi vuốt khóe miệng, nói: "Có được sự chú ý của cô, tôi rất lấy làm vinh hạnh".
Nói xong, tôi nhìn Tô Quảng Hạ một cái, rồi quay người bỏ đi. Tôi nhanh chóng rời khỏi nơi đó, sau khi tới phía sau một tảng đá lớn, tôi do dự chốc lát trốn phía sau tảng đá, ngừng thở, để đầu óc và cơ thể trống rỗng, nghĩ bản thân mình giống như một hòn đá, một ngọn cỏ, nỗ lực để bản thân không chớp mắt bất động. Lúc này, tôi nghe thấy Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ nói chuyện, Tô Quảng Hạ nói: "Thằng nhóc này sao cho tôi một cảm giác quen thuộc thế nhỉ? Đặc biệt rất giống với tiểu tử Trần Danh kia".
Tống Giai Âm không nói gì, tôi bịt chặt miệng, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Lúc này Tống Giai Âm lạnh nhạt nói: "Trần Danh kia vẫn còn là Trần Danh của tôi sao?"
Nghe đến câu này, cả thân người tôi sững sờ, một tay bịt chặt miệng, một tay bám chặt vào phiến đá, bởi vì dùng lực quá mạnh, nên ngón tay trắng bệch, ma sát chặt lên hòn đá đến nỗi chảy máu. Hóa ra, Tống Giai Âm đã nhìn ra được tên Trần Danh kia có gì không đúng, tôi biết mà, cho dù hắn có giống tôi thế nào, hắn cũng không phải tôi, Tống Giai Âm nhất định sẽ nhìn ra được có vấn đề gì đó.
Tô Quảng Hạ bình thản nói: "Những chuyện mà Trần Danh mấy tháng nay làm tôi đã nghe nói rồi, sát phạt quyết liệt, xử lý những kẻ phản bội không chút lưu tình, hơn nữa còn đa nghi hơn trước đây, ngay đến cả Thẩm Nặc Ngôn cũng nghi ngờ, mặc dù thận trọng là tốt, nhưng hành vi của cậu ấy rõ ràng khiến Thẩm Nặc Ngôn và Tôn Nam Bắc cảm thấy bị tổn thương.
Nghe đến đây, tôi cảm giác trái tim của mình như bị một ngọn lửa lớn đang thiêu đốt vậy, lòng nóng như lửa đốt. Người anh sinh đôi kia của tôi thật sự đã ra tay với hai người anh em tốt của tôi rồi.
Tống Giai Âm trầm lặng, Tô Quảng Hạ an ủi cô ấy nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, cậu ấy trong thời gian ngắn như vậy đã nắm chắc hơn phân nửa thế lực ở Hàng Châu, lại trở thanh nhân vật tiếng tăm lẫy lừng ở Nam Kinh, ngay đến ở Thượng hải cũng có hơn nửa bị cậu ấy nắm được, cậu ấy còn trẻ như vậy, mà đã đạt được những thành tựu này, đương nhiên sẽ dễ bị lay động, chỉ cần cô ở bên cạnh cậu ấy cẩn thận nhắc nhở, cậu ấy nhất định sẽ hiểu bản thân mình nên đi thế nào".
Tống Giai Âm thở dài một hơi nói: "Anh không hiểu, tôi có cảm giác, luôn có cảm giác anh ấy giống như đã biến thành một người khác. Anh ấy trước đây có chút do dự thiếu quyết đoán, lại quá trọng tình trọng nghĩa, dẫn đến có nhiều lúc anh ấy hành động theo cảm tính, nhưng điều khiến tôi thích lại chính là anh ấy không hoàn mỹ như vậy, tôi thích anh ấy bất luận đi đến đâu, cũng sẽ không quên đi giá trị ban đầu, thích anh ấy từ từ mài giũa, biến anh ấy từ một viên ngọc thô trở thành một viên ngọc sáng quý giá, nhưng bây giờ, anh ấy giống như một tác phẩm hoàn mỹ, tôi đột nhiên lại có ảo giác, đó chính là anh ấy hoàn toàn không cần tôi nữa, không những không cần tôi, anh ấy còn không cần những người anh em đồng sinh cộng tử nữa, điều anh ấy muốn chỉ là những người có thể giúp đỡ được cho anh ấy mà thôi".
"Nhưng, cậu ấy có thể không phải là Trần Danh sao?" Tô Quảng Hạ xúc động nói, hít một hơi thật sâu nói: "Có lẽ con người ai cũng sẽ phải thay đổi, không ai thật sự có thể không quên giá trị ban đầu được".
"Tôi tưởng rằng, anh ấy sẽ làm một người khác với số đông". Tống Giai Âm thấp giọng nói.
Từ trong ngữ khí của cô ấy, tôi có thể cảm nhận được cô ấy rất thất vọng và cô đơn, khoảnh khắc này tôi thật sự rất muốn xông ra, nói thật lớn với cô ấy tôi mới là Trần Danh, tôi chưa từng thay đổi, nhưng nghĩ đến khuôn mặt này của mình, nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt những đau khổ này vào trong, tôi tự nói với bản thân mình, phải đợi, say này chúng tôi nhất định có thể gặp lại nhau.
Từ nơi không xa có tiếng rì rào truyền đến, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được, bỗng dưng nghĩ đến tôi đã rời khỏi tiểu đội kia của chúng tôi rất lâu rồi, Bào Văn nhất định sẽ đuổi kịp đến, nghĩ vậy tôi liền nhanh chóng rút lui, tôi vừa quay người lại liền nhìn thấy Bào Văn đang bò lổm ngổm cách đó không xa, nhìn thấy bộ dạng cảnh giác của cô ta, thiết nghĩ chắc chắn nhìn thấy tôi nấp ở đây cho nên tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
Tôi giơ ngón trỏ lên với cô ta, ra hiệu cô ta đừng lên tiếng, lùi lại phía sau, cô ta nhíu mày, phối hợp với tôi, hai chúng tôi trườn đến mặt bên kia của sườn núi, đến chỗ lá cờ, tôi mới mở miệng nói: "Xảy ra chuyện rồi, Vương Tuấn chết rồi".
Tôi nói xong, liền nhìn đồng đội trong nhóm của chúng tôi, cũng chính là 6 người kia đã lên núi, nhưng điều kỳ lạ là bọn họ không hề nhìn chúng tôi, mà trực tiếp đi ra phía sau núi, nhìn bộ dạng vội vàng của bọn họ, cảm giác như đi tìm tụ hợp lại với Tô Quảng hạ vậy. Lẽ nào, bọn họ thật sự là người mà Tô Quảng Hạ dẫn đến? Thế thì hay rồi, người do Tô Quảng Hạ dẫn đến, Vương Tuấn ở ngay trước mặt bọn họ, thế mà lại không nhận ra? Lẽ nào mấy người này là những người không được huấn luyện công khai?
Không đợi cho tôi hiểu ra, Bào Văn trầm giọng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông ấy sao lại chết vậy?"
Tôi giả vờ buồn bã nói: "Anh cũng không biết tình hình thế nào, vốn dĩ anh muốn đuổi theo để tìm ông ta tranh luận, thì vừa lên núi đã phát hiện ra ba thi thể, sau đó nghe thấy tiếng súng, kết quả là anh thấy Vương Tuấn bị thương, có hai tay súng rất lợi hại đang truy sát ông ta, anh muốn giúp ông ta, nên dùng đạn giấy để thu hút sự chú ý của hai người kia, kết quả anh bị đối phương bắt được, giương mắt nhìn một tay súng bắn tỉa vật lộn sát sườn với Vương Tuấn, cắm một dao vào huyệt thái dương của ông ta khiến ông ta chết ngay tại chỗ".
Nói đến đây, tôi tự trách mình nói: "Đều tại anh, mặc dù anh rất ghét ông ta, nhưng nếu như ông ta chết ở chỗ chúng ta, chắc hẳn sẽ tạo ra những rắc rối không cần thiết cho bố nuôi".
Bào Văn nhíu mày hỏi: "Thật không ngờ lại có người ở đây ám sát Vương Tuấn, thân phận của ông ấy cũng không bình thường, muốn gϊếŧ ông ấy, thân thận của đối phương nhất định cũng phải cùng một đẳng cấp, đúng rồi, sao bọn họ lại thả anh đi vậy?"
Cô ta nói đến đây thì nhìn tôi bằng con mắt đầy nghi ngờ.