Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 379: Tự tay gϊếŧ kẻ thù (P2)




Lý Vĩnh Cương nói khả năng bắn súng chuẩn xác và mạnh mẽ của tôi có thể ngang hàng như anh Tô của cậu ta, tôi liền nghĩ anh Tô có phải chính là Tô Quảng Hạ hay không, dù sao Tô Quảng Hạ hôm nay cũng tới đây, khả năng anh ấy đến một mình không cao, rất có thể anh ấy sẽ dẫn theo một tiểu đội tới, vậy thì mấy người này có thể chính là thành viên trong tiểu đội đó, mục đích bọn họ tới đây chắc chắn là để khảo sát trước tình hình.

Chỉ là nếu chuyện đúng như tôi đoán, thì bọn họ chẳng phải là đã để lộ hành tung rồi sao? Vương Tuấn không thể nào không biết bọn họ? Tôi cảm thấy có vô số câu hỏi đang đấu tranh trong đầu mình, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này, nhiệm vụ chủ yếu hiện tại là chiến thắng cuộc thi, sau đó đuổi theo Vương Tuấn, xem xem ông ta chết như thế nào. Cho dù không thể tận tay gϊếŧ ông ta, tôi cũng muốn tận mắt chứng kiến ông ta chết.

Đương nhiên, tôi vẫn còn chút tâm tư, đó là muốn gặp Tô Quảng Hạ, mặc dù chỉ ở cùng với Tô Quảng Hạ mấy tháng, nhưng trong mắt tôi, anh ấy đã là người anh em tốt vào sinh ra tử của tôi rồi, tôi vẫn luôn rất nhớ anh ấy, cho nên muốn gặp anh ấy, cho dù đứng từ xa nhìn người anh em này của tôi thôi cũng được.

Thu lại tâm tư, tôi vác súng lên, nhìn qua kính ngắm bắn tìm kiếm xung quanh, bốn bề đều là cỏ và cây lớn, một bóng người cũng không có, cứ như vậy, không biết chiến đấu còn mất bao lâu nữa. Vừa nãy vốn dĩ tôi có thể "xử lý" nhiều người như vậy, là do bọn chúng trực tiếp xông lên, đoán chừng là cho rằng quá tin tưởng vào Vương Tuấn, nghe thấy ông ta bắn bốn phát súng, cho nên tưởng rằng ông ta đã một mạch gϊếŧ được bốn người, cộng thêm hai người vừa "chết" kia, bọn chúng cho rằng chúng tôi chỉ còn lại mỗi hai người, cho nên mới không kiêng dè gì mà xông lên, muốn dùng chiến thuật ỷ đông hϊếp yếu để gϊếŧ chết chúng tôi.

Nhưng bọn chúng không ngờ Vương Tuấn lại bị tôi triệt tiêu rồi, muốn chạy cũng đã không kịp, thế nên mới khiến tôi chiếm được lợi thế. Thông qua đợt giao thủ này, tôi coi như đã nhìn ra phía bên Dương Quang Minh kia phần lớn không đoàn kết với nhau, chỉ là một đống cát rời rạc mà thôi.

Hiện tại đối phương nhiều nhất cũng chỉ còn lại hai mươi người, Dương Quang Minh đã nhận thấy được khả năng bắn súng khủng bố của tôi rồi sẽ làm gì đây?

Tôi tự tưởng tượng mình là Dương Quang Minh, nghĩ đến vài cách mà hắn có thể sẽ dùng đến, cảm thấy cách mà có khả năng hắn sẽ làm nhất đó là dương đông kích tây, cũng chính là từ bỏ một bộ phận người, dùng để thu hút hỏa lực của chúng tôi, thừa dịp tập kích người của chúng tôi.

Nghĩ đến đây, tôi lăn xuống bụi cây, lặng yên không một tiếng động nằm rạp xuống bò về phía trước. Mặc dù trong đầu không công nhận năng lực của đám Dương Quang Minh, nhưng tôi cũng sẽ không vì thế mà sơ suất khinh địch.



Nhặt miếng mặt nạ đã bị vỡ đôi lên, tôi lấy nửa có thể dùng được đeo lên mặt, mặt của tôi một bên bị thương nghiêm trọng, còn một bên thì không đáng sợ lắm, cũng coi như tôi vẫn may, một nửa mặt nạ đó vừa hay khớp với bên nhiều vết thương.

Đeo mặt nạ xong, tôi tiếp tục trườn về phía trước, không biết từ lúc nào mà đã đến chiến địa phục kích tôi và đồng đội nam duy nhất còn lại. Anh ta sau khi nhìn thấy thôi, đầu tiên là sững sờ, sau đó gật đầu với tôi, tôi cũng gật đầu với anh ta, tiếp tục tiến lên phía trước, sau đó xông lên phía sườn bên của chiến trường. Tốc độ của tôi rất nhanh, cộng thêm có đồ vật che chắn, năng lực của đám Dương Quang Minh cũng không mạnh, cho nên không ai phát hiện ra tôi.

Chả mấy chốc tôi đã đến vị trí cách xa chiến trường, nhanh chóng thực hiện chiến thuật bao vây kẻ địch. Khi tôi trèo lên một ngọn cây rất cao, tầm nhìn của tôi đã được mở rộng ra rất nhiều, thông qua ống ngắm của súng, tôi nhìn thấy nhóm Dương Quang Minh đang phân tán trốn ở trong lùm cỏ, Dương Quang Minh đang cầm điện thoại, hình như đang nói chuyện.
Bây giờ vẫn đang trong thời gian thi đấu, hắn đương nhiên không có thời gian rảnh để ngồi nói chuyện rồi, tôi đoán hắn đang liên lạc với những đồng đội trốn ở trong bụi cỏ, hắn có vài người bạn, chắc chắn mấy người này mỗi người phụ trách dẫn một nhóm nhỏ, còn bọn hắn sợ nói chuyện sẽ thu hút sự chú ý của chúng tôi, cho nên mới dùng điện thoại để liên lạc.

Tôi không động thủ, mà dùng ống ngắm để ngắm chuẩn vào vị trí của nhóm Bào Văn, lúc này, trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ xằng bậy, đó là nếu như lúc này tôi có súng bắn tỉa, liệu có thể nhân cơ hội này mà gϊếŧ chết Bào Văn không?





Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên cảm thấy tiếc, tiếc bản thân vì để khiến cô ta không nghi ngờ, mà không giấu súng vào trong quần, nếu không nói không chừng hôm nay chính là ngày chết của cô ta, dù sao Vương Tuấn chết rồi, chỉ cần tôi không nói, thì cũng không có ai biết là tôi đã gϊếŧ cô ta.
Lúc này, một tràng súng vang lên thu hút sự chú ý của tôi, vị trí của tiếng súng ở một nơi rất xa, làm một đàn chim hoảng sợ bay lên. Tôi giật thót tim, nghe âm thanh này không giống với tiếng đạn giả bắn ra, mà giống như tiếng súng lục bắn ra vậy, lẽ nào Tô Quảng Hạ đã hành động rồi? Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy vui mừng, cấp bách muốn chạy qua đó, lập tức từ bỏ suy nghĩ đánh bọc sườn từ cánh bên, trực tiếp men theo hướng địa bàn của quân địch xông lên.

Rừng cây rất rộng, cộng thêm mặc dù Dương Quang Minh biết khả năng bắn súng của tôi rất mạnh, nhưng bọn chúng không ngờ được rằng tôi lại dám trực tiếp tập kích đến phía sau bọn chúng, phải biết làm như vậy không khác gì xông lên để bọn chúng bao vây, bọn chúng chắc chắn có người chặn hậu, đến lúc đó sẽ rất dễ bị vây quét.
Nhưng tôi cũng rất rõ, rừng cây này lớn, đủ để tôi chạy thoát, còn bọn chúng muốn bao vây tôi, trừ khi bọn chúng có cùng tốc độ với tôi, nhưng đáng tiếc là bọn chúng không có.

Đúng lúc tôi xông lên đến phía sau của đám Dương Quang Minh thì bọn chúng cũng bắt đầu hành động.

Dương Quang Minh quả nhiên đã áp dụng chiến lược mà tôi đã nghĩ trước đó, dùng một đội người thu hút hỏa lực, hơn nữa đội này còn được phân thành ba tốp, phân tán ra ba góc, có tốp ở trên cây, có tốp nấp dưới dây, phân công rõ rệt, có nhóm phụ trách thu hút kẻ địch, có nhóm phục trách tấn công. Còn một nhóm còn lại do Dương Quang Minh dẫn đầu, đánh bọc sườn từ bên cạnh, từ từ tiến đến tìm kiếm vị trí của nhóm Bào Văn.

Tôi nhìn thấy phụ trách tấn công là mấy người bạn tốt của Dương Quang Minh, hơn nữa nhìn bộ dạng chuyên nghiệp của bọn chúng cho thấy bọn chúng chắc chắn cũng đã từng trải qua hệ thống huấn luyện, tin rằng năng lực không hề yếu kém, nhưng vẫn không thể so sánh được với nhóm Bào Văn, cho nên bọn chúng liên tục thất thủ, còn tôi yên tĩnh quan sát Dương Quang Minh di chuyển, bởi vì hi vọng tốc chiến tốc thắng, cho nên sau khi nhắm được thời cơ, tôi thay băng đạn mới, lập tức giật cò súng.
Dương Quang Minh bọn chúng có thế nào cũng không thể ngờ được lại có người tấn công từ phía sau, tiểu đội của bọn chúng nháy mắt đã bị tổn thất hơn một nửa, sau khi bọn chúng phản ứng lại thì lập tức tìm chỗ nấp, tôi làm sao để cho bọn chúng có cơ hội chứ, đặt súng lên lưng, tôi nhảy từ cây này sang cây khác, giữa không trung, tôi nhìn thấy Dương Quang Minh nhớn nhác cầm súng chĩa vào người tôi, chỉ là, hắn nào có cái năng lực bắn trúng tôi khi đang di chuyển không?

Sau khi tôi nhảy sang một cái cây khác, lập tức chui vào lùm cỏ bên cạnh cái cây, thuận thế lăn vào bên trong, tránh được mấy phát súng, tìm đúng chỗ trú thân, rồi lại cầm súng lên, quan sát bốn phía, sau khi tiếp tục xử lý dứt khoát được thêm năm sáu tên nữa, tôi cũng chẳng thèm nhìn chiến lợi phẩm, quay người chạy vào sâu trong rừng, thầm nghĩ dù sao đối phương cũng chỉ còn lại năm sáu người thôi, chẳng lẽ nhóm Bào Văn không thể giải quyết được nốt hay sao?
Hơn nữa, năm sáu người này vừa hay có thể giữ chân Bào Văn một lúc, như vậy Bào Văn muốn đuổi kịp tôi thì cũng cần một khoảng thời gian, còn tôi hoàn toàn có thể nhân cơ hội này mà đuổi kịp Vương Tuấn, tôi phải xem ông ta chết như thế nào!

Bởi vì không sợ có mai phục, tôi cắm đầu chạy thật nhanh, khoảng cách ngắn ngủi vài nghìn mét, cho dù trên đường có vô số con dốc, chướng ngại vật, nhưng đối với tôi mà nói cũng chỉ mất vài phút mà thôi, tôi nhanh chóng trèo lên được sườn núi của đối phương, tôi trực tiếp chặt đứt lá cờ của đối phương, cờ vừa rơi xuống đất, tôi tin là một lát nữa thôi sẽ biết kết quả của trận đấu.

Đúng vào lúc tôi chặt đứt lá cờ của đối phương, thì lại nghe thấy mấy tiếng súng nữa.

Trong không khí ngập tràn khí tức sự nguy hiểm, còn có cả mùi máu tươi. Có người bị thương rồi sao? Là Vương Tuấn hay là Tô Quảng Hạ? Tôi không kìm được sự lo lắng, chỉ sợ Tô Quảng Hạ bị thương, dù sao Vương Tuấn cũng quá lợi hại, mặc dù trước đó tôi đã bắn trúng hắn, nhưng tôi biết rõ, đó là bởi vì do hắn coi thường tôi, hắn không để mắt đến tôi, cộng thêm đây cũng không phải chiến đấu thật, hắn không có tính tích cực cao, cho nên mới nhất thời sơ ý để thua tôi.
Nhưng sau khi có trạng thái cảnh giác, tôi thật sự không dám nghĩ, nếu hắn toàn lực tấn công thì sẽ xảy ra tình hình thế nào.

Nghĩ như vậy, tôi liền tăng tốc chạy về nơi phát ra tiếng súng, chạy được một lúc, mùi máu bốc lên càng nồng, tôi nhìn về phía không xa, thì nhìn thấy một nữ hai nam đang nằm trên đất, quần áo của ba người này không đầy đủ, người tinh mắt vừa nhìn là biết giữa ba người vừa xảy ra chuyện gì.

Quần áo của ba người ở bên cạnh, nhìn trang bị của bọn họ có thể thấy có lẽ là người ở lại trấn thủ ngọn núi này, có thể muốn tìm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên ba người này đã ở trên núi làm chuyện kia, không ngờ lại bị người khác gϊếŧ chết.

Lúc này, trong đầu tôi thoáng qua lời của Lục Hiểu Phong, ông ấy nói ông ấy có cách để Tô Quảng Hạ ra tay gϊếŧ Vương Tuấn, lẽ nào là cách này sao? Ba người này đã xảy ra chuyện gì? Coi như là vật hi sinh trong kế hoạch sao? Tôi không dám nghĩ nhiều, cũng không có thời gian trách trời thương dân, nhanh chóng chạy sâu vào trong rừng, tôi lại nghe thấy tiếng súng nữa, da đầu tê dại, lập tức tìm một chỗ ẩn nấp.
Ngay sau khi nấp xong, tôi cẩn thận ngó nửa đầu ra quan sát bốn phía, phát hiện một bóng người chạy như điên trên sườn núi, mặc dù bóng của người đó bị rừng cây che đi, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra được ông ta chính là Vương Tuấn.

Mấy viên đạn đuổi theo Vương Tuấn không tha, ông ta thoắt cái liền không thấy hình bóng đâu nữa.

Tôi nhìn hướng bắn ra viên đạn, không có một bóng người, thiết nghĩ người tấn công sợ Vương Tuấn phản kích nên lập tức đã đổi vị trí ngắm bắn rồi.

Có điều, nhìn từ cách ra tay của đối phương có thể thấy, có vẻ như người muốn gϊếŧ Vương Tuấn không chỉ có một, lẽ nào ngoài Tô Quảng Hạ ra vẫn còn người khác?

Đó có thể là ai chứ?

Tôi vừa nghĩ, vừa chạy về phía Vương Tuấn, tôi nhanh chóng nghe thấy tiếng súng vang lên, lần này có lẽ là tiếng súng của Vương Tuấn, tôi không dám mạo muội tiến lên phía trước, mau chóng trèo lên một ngọn cây, sợ đứng trên thân cây không đủ cao, tôi liền trực tiếp trèo lên ngọn cây. Trên ngọn cây cành lá xum xuê, có thể ẩn thân tốt hơn, ngoài ra trên ngọn cây tầm nhìn cực kỳ rộng lớn.
Người của hai bên đều căng thẳng nhìn chằm chằm vào đối phương, cho nên hoàn toàn không phát hiện ra được sự tồn tại của tôi, tôi dùng ống ngắm của súng quan sát tìm kiếm xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đội mũ sắt, trên mặt có mấy vệt màu đang di chuyển nhanh chóng dọc theo một mảnh đất trũng, bởi vì bị mũ che, cộng thêm mấy vết màu trên mặt nên tôi không nhìn rõ mặt của cô ấy, nhưng nhìn tốc độ di chuyển của cô ấy có thể thấy, cô ấy là một nhân vật rất lợi hại.

Mà cách chỗ cô ấy không xa, Tô Quảng Hạ giống như một con báo đang ẩn núp, tìm kiếm thời cơ ra tay.

Tôi thầm nghĩ Tô Quảng Hạ cũng ghê thật, thế mà lại cũng làm nhiệm vụ với một nữ bĩnh sĩ.

Vừa nghĩ xong, nữ binh sĩ kia tháo mũ xuống ném qua một bên, cũng chính vào giây phút này, tôi nhìn thấy hai tròng mắt đen láy sâu thẳm của nữ binh sĩ kia, lúc này trái tim tôi sững sờ ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào cô ấy, trong lòng như sóng biển cuộn trào, trượt chân một cái, suýt chút nữa là ngã từ trên cây xuống.
Người phụ nữ này, lại chính là Tống Giai Âm.....

Sau khi Tống Giai Âm vứt chiếc mũ sắt đi, không lập tức nổ súng, xoay người chạy ngược lại với chỗ vừa vứt mũ, lúc này mới cầm súng, đứng lên nhanh chóng ngắm bắn về phía Vương Tuấn, động tác cầm súng của cô ấy vô cùng điềm tĩnh, cả người lúc đó phát ra một ý chí chiến đấu mạnh mẽ, khí chất kiên cường đó so với bình thường như tách thành hai người, có sức hấp dẫn chết người, cùng lúc đó, ánh mắt Tô Quảng Hạ sắc bén, giống như kiếm mới ra khỏi vỏ, ngắm chuẩn vào Vương Tuấn bắn mấy phát.

Vương Tuấn cũng lợi hại, thế mà lại nhanh chóng tránh được, nhưng Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ là ai chứ? Bọn họ cũng không phải người bình thường, cho nên Vương Tuấn có lợi hại thế nào, thì dưới sự liên thủ của hai người cũng đã bị bắn trúng vào chân và bả vai, có chút chật vật bắt đầu nháo nhác bỏ trốn.
Nhìn Vương Tuấn bỏ chạy, sát khí trong mắt tôi hiện lên, lúc này trong đầu tôi chợt nảy lên một ý, lấy ra con dao găm giấu dưới bàn chân, sau khi xuống cây, liền bắn một phát súng về phía Tống Giai Âm.

Đương nhiên, tôi chỉ bắn bừa một phát, hơn nữa đây là đạn giấy, cho nên sẽ không có tổn thưởng nào đến cô ấy.

Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ lúc này bị tiếng súng thu hút, đột nhiên bắn súng về phía tôi, có điều tôi sớm đã có chuẩn bị, cho nên nhanh chóng rời khỏi, thoắt cái tôi đã gặp được Vương Tuấn rồi, Vương Tuấn nhìn thấy tôi, có chút kinh ngạc hỏi: "Vừa nãy người nổ súng là cậu sao?"

Tôi nhíu mày nói: "Đúng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Vương Tuấn thấy tôi đến, rõ ràng rất bất ngờ, hơn nữa bản thân ông ta cũng không tin tưởng tôi, mặc dù chúng tôi đang tranh đấu, nhưng nhìn từ lập trường thì chúng tôi cùng là châu chấu trên một chiếc thuyền, cộng thêm ban nãy tôi đã nổ súng để ông ta có đủ thời gian chạy thoát, vì vậy ông ta cũng có thêm vài phần tin tưởng với tôi, ông ta trầm giọng nói: "Có hai tên cặn bã đến trả thù riêng, cậu yểm trợ cho tôi, tôi phải gϊếŧ bọn chúng".
Nói đến đây, toàn thân Vương Tuấn ngập tràn sát khí lạnh lẽo, nói thật bản thân tôi cũng đã bị sát khí của ông ta gây áp lực, đến hít thở cũng thấy khó khăn. Dưới tình huống này, tôi thậm chí có chút do dự, bản thân thật sự có thể thực hiện được kế hoạch trong lòng lúc này không?

Vương Tuấn dường như nhìn ra được sự lo nghĩ của tôi, hỏi: "Có khó khăn gì à?"

Tôi trầm giọng nói: "Cũng không phải là khó khắn, chỉ là hơi lo lắng, sợ bản thân phải bỏ mạng ở đây".

Vương Tuấn cười nhạo một tiếng, nói: "Yên tâm đi, bọn chúng sẽ không gϊếŧ cậu đâu".

Tôi biết vì sao Vương Tuấn lại tự tin như vậy, là bởi vì Tô Quảng Hạ và Tống Giai Âm là những người rất đứng đắn, tôi không làm gì, bọn họ tự nhiên sẽ không gϊếŧ tôi. Trong lòng tôi không khỏi cười lạnh, Vương Tuấn rõ ràng định lấy tôi làm vật hi sinh, tôi giả vờ khó xử nói: "Chú đã dạy tôi cả một tháng nay, tôi liều mình giúp chú một tay, tôi sẽ cẩn thận".
"Nếu như cậu thật sự muốn giúp tôi, thì tôi sẽ ghi nhớ ân tình này". Vương Tuấn nói, biểu cảm vô cùng giả tạo.





Tôi nói không cần, sau đó quay người đi, Vương Tuấn lúc này cũng quay người rời đi, đúng lúc ông ta quay người rời đi cũng là lúc ông ta không có chút phòng bị nào với tôi, tôi mạnh mẽ nhào tới phía ông ta, hét lên một tiếng "cẩn thận".





Bởi vì từ đầu đến cuối tôi đều không để lộ ra lòng thù địch với ông ta, công thêm ông ta đã tin tưởng tôi, cho nên khi nghe tôi nói vậy, phản ứng đầu tiên là tưởng rằng tôi muốn cứu ông ta, cho nên không trốn đi, còn tôi sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ?





Cao thủ quyết đấu, trong vòng một chiêu có thể quyết định được thắng bại, trong thời gian ngắn ngủi này muốn gϊếŧ ông ta dễ như trở bàn tay.





Tôi không chút do dự cắm con dao găm vào huyệt thái dương của Vương Tuấn, cả người ông ta chết lặng, mở to mắt, trừng mắt nhìn về phía trước, trong ánh mắt ngập tràn sự không cam tâm và phẫn nộ.