Bào Văn nghi ngờ nhìn tôi, tôi biết cô ta đã nảy sinh lòng nghi ngờ rồi, dù sao đã bị bắt rồi thì cũng không thể dễ dàng thoát thân thế được.
Tôi ra vẻ ngờ vực, nói: "Sau khi bị bắt, anh nói anh không quen biết Vương Tuấn, nói chúng ta đang chơi trò bắn súng trong rừng, anh còn tưởng bọn họ là bên đối thủ đang canh giữ ở đây, nên mới nổ súng, có lẽ bọn họ tin lời anh nói chăng? Nhưng nói thật, anh thấy họ tử tế, thông minh, thả anh ra có lẽ không có âm mưu gì đâu nhỉ?"
Tôi vốn không định nói câu cuối cùng, nhưng với mức độ thông minh của tôi, nếu như không đoán được điểm này, ngược lại sẽ càng khiến Bào Văn sinh nghi hơn, cho nên tôi mới dứt khoát nói ra hết cả những điểm này, cho dù Bào Văn có vì thế mà sẽ bắt đầu phòng bị thì đã sao? Tôi không tin cô ta có thể đấu với Tống Giai Âm.
Nghe lời tôi nói, Bào Văn thu lại vẻ nghi ngờ, híp mắt nói: "Anh ở đây đợi một chút, em đi xem xem hai người đó như thế nào".
Tôi nói: "Em đừng đi, em không thấy mấy người kia đã qua tụ họp với họ rồi sao? Hơn nữa em nghe mà xem, rất nhiều cảnh sát đang đến đây, nơi đây là hiện trường vụ án, em qua đó chỉ khiến bọn họ nghi ngờ em và Vương Tuấn có vấn đề gì, việc cấp bách bây giờ là phải rời khỏi nơi này, nếu không có thể gặp những rắc rối không mong muốn đó".
Chúng tôi dù sao cũng có mối quan hệ mật thiết với Vương Tuấn, Bào Văn nghe tôi nói vậy thì lập tức chột dạ, nhíu mày nói: "Vậy chúng ta đi thôi, chỉ là lãng phí mất cơ hội giao lưu với những người quyền quý ở đây, thật sự đáng tiếc quá".
"Đúng thế thật. Có điều anh nghĩ cho dù chúng ta có ở lại, cũng không có cách nào tiếp cận thêm được với những người quyền quý này, em nghĩ xem, trận đánh ngày hôm nay, anh coi như đã vả vào mặt của đám người này, bọn họ bây giờ đoán chừng đang hận không thể lột được da của anh ra, chứ làm sao còn có thể kết giao với anh chứ?" Tôi buồn bực nói, nhìn Bào Văn vẻ mặt cáu giận, áy náy nói: "Anh xin lỗi, anh lại làm em thất vọng rồi".
Bào Văn thu lại vẻ mặt âm trầm, nhìn tôi cười, dịu dàng nói: "Em không trách anh, nói thế nào thì anh cũng là vì giúp em, mới đối đầu với Dương Quang Minh, tình cảm thắm thiết sâu đậm này em cảm kích còn không kịp, sao có thể trách anh nữa chứ?"
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt cô ta, tôi biết cô ta không nói dối, chỉ là trong lòng nhất định đã nghi ngờ rồi, nhìn kế hoạch của cô ta thất bại, trong lòng tôi thầm vui sướng, vẻ mặt cảm động nói: "Vợ à, em thật tốt, vậy chúng ta đi thôi".
Bào Văn gật đầu, thế là hai chúng tôi xuống núi, sau khi bọn tôi về tới cửa sân huấn luyện, nơi này đã bị cảnh sát dùng dây cảnh báo quây lại rồi, Dương Quanh Minh cũng tốp năm tốp ba ủ rũ mất tinh thần trở về, nhìn thấy cảnh này, tất cả đều không khỏi tò mò.
Tôi nói với Bào Văn: "Xem ra chúng ta muốn rời khỏi cũng không dễ dàng rồi".
Bào Văn lạnh lùng nói: "Yên lặng xem tình hình xem sao, dù sao cũng không có ai có thể chứng minh chúng ta có liên quan đến Vương Tuấn".
Nói đến đây cô ta đưa chiếc điện thoại di động lúc dùng để đánh lạc hướng Vương Tuấn đã bị rơi lại cho tôi, lúc này điện thoại đã không thể dùng được nữa rồi, màn hình vỡ nát, tôi nhìn ra vẻ xót của. Thấy bộ dạng như vậy của tôi, cô ta không nhịn được mà bật cười, nói sẽ nhanh chóng mua cho tôi một cái mới khác, tôi tiếc nuối nói đây là chiếc điện thoại do cô ta tặng tôi, tôi lại làm hỏng nó, thật sự rất tự trách mình.
Nghe vậy, Bào Văn hạnh phúc ngả đầu vào vai tôi, nói: "Đồ ngốc".
Lúc này gió mát thổi đến, lá khô xen lẫn chồi non rụng rào rạc từ trên cây xuống, cho thấy mùa đông đã kết thúc và mùa xuân bắt đầu, trong không khí dường như đã mang theo hương vị ấm áp. Tôi chậm rãi nhìn về ngọn núi kia, trên núi đang có người tôi yêu ngày nhớ đêm mong, tôi biết bắt đầu từ hôm nay, cô ấy nhất định sẽ dẫn tôi từ mùa đông lạnh lẽo đến mùa xuân ấm áp, tôi mong đợi cô ấy có thể đưa tay ra cứu giúp tôi.
"Anh đang lo lắng tình hình trên núi à?" Bào Văn thấy tôi nhìn chằm chằm lên núi, tò mò hỏi.
Tôi gật đầu, nói: "Em có nhớ không, trước đó Lý Vĩnh Cương đã từng hỏi anh có phải đang tìm người không, mặc dù anh nói người anh tìm là người sẽ không tham gia vào cuộc chiến đấu, nhưng anh sợ anh ta vạch trần lời nói dối đó của anh, đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ tiến hành thẩm vấn và điều tra hai chúng ta, anh thậm chí còn có chút nghi ngờ, bản thân chọn cách thoát thân liệu có phải đã sai rồi hay không, có lẽ anh nên vì bảo vệ mọi người mà đi theo những người đó".
Bào Văn thấy tôi lo nghĩ cho tổ chức như vậy, vội trấn an tôi nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, xảy ra chuyện không phải là lỗi của anh, hơn nữa chỉ cần anh không nói, không ai có thể biết chuyện anh bị đối phương phát hiện ra, chuyện này cứ coi như một bí mật trong lòng hai ta đi, cho tới khi chết đi, cũng sẽ không để cho người thứ ba biết".
Tôi giật mình, ý của Bào Văn là cô ta vì tôi mà lựa chọn lừa dối người mà tôi gọi là bố nuôi Tống Vân Hải sao? Đây thật sự không giống với phong cách của cô ta. Lẽ nào tôi diễn quá xuất sắc, không có chút sơ hở nào, khiến cô ta tưởng tôi rất yêu cô ta, nên muốn bảo vệ tôi sao?
Đang nghĩ thì Hướng Thượng cười tủm tỉm đi từ trong một gian phòng nghỉ giống như một chòi vắng đi tới, nhìn bộ dạng cười híp mắt của ông ta, dường như không hề quan tâm một chút nào trên núi đã xảy ra chuyện gì, càng không để ý đến việc đấu trường huấn luyện của mình có thể sẽ vì chuyện hôm nay mà bị ảnh hưởng xấu. Ông ta chậm rãi đi tới, cười tươi nói: "Kết quả trận đấu tôi thấy rồi, Nhĩ Hải, Bào Văn, chúc mừng hai người đã dẫn dắt đội của mình dành được chiến thắng".
Không ngờ xảy ra chuyện này rồi mà Hướng Thượng vẫn còn tâm trạng để nói chuyện trận đấu.
Sắc mặt Dương Quang Minh ngại ngùng, hắn ném cho tôi một cái nhìn cảnh cáo, rồi hỏi Hướng Thượng: "Chú Hướng, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều cảnh sát đến đây vậy?"
Hướng Thượng bình thản nói: "Ừ, phát hiện ra vài xác người. Có người mượn trận đấu này, trà trộn vào trường huấn luyện của chúng tôi, ra tay tàn nhẫn, đã gϊếŧ hai nam một nữ mà chúng tôi phái đi canh giữ trên núi, nghe nói ba người này đang làm chuyện không tiện miêu tả, thì bị phần tử khủng bố bắt gặp, một trong số họ muốn gϊếŧ người giệt khẩu, kết quả là đã kích động đối phương, bị đối phương nổ ba phát súng gϊếŧ cả ba người".
Nghe đến đây, mặt Dương Quang Minh biến sắc, hét lên: "Cái gì? Người chết là người của chúng ta sao?"
Hắn nói xong, một người đàn ông hùng hổ bước về phía trước, nhớn nhác nói: "Cái gì? Hai nam một nữ đang làm chuyện không tiện miêu tả?"
Sự chú ý của người này rõ ràng không giống với điểm Dương Quang Minh quan tâm, mọi người vốn cũng chỉ chú ý đến án mạng, nghe câu này mới đột nhiên vừa kinh ngạc vừa nhiều chuyện, lập tức người bị gϊếŧ hại trong mắt họ lại bị biến thành trò cười bại hoại.
Người này còn bại hoại mắng một câu "Ba cái thứ rác rưởi! Cặn bã! Thật sự chết đi cũng tốt!"
Nếu như đoán không nhầm thì người phụ nữ đã chết kia có lẽ là bạn gái của người này, tôi đột nhiên có chút đồng cảm với người phụ nữ kia, là bạn trai, hắn vừa biết bạn gái đã chết, thậm chí còn không nghi ngờ rằng bạn gái của mình liệu có bị cưỡng bức hay không đã ở đây mắng chửi, không vì cái chết của cô ấy mà đau lòng một chút nào, xem ra hắn cũng chẳng yêu bạn gái mình. Hơn nữa, tôi vẫn cảm thấy có sự kỳ lạ giữa ba người này, người phụ nữ này giống như vật hi sinh trong kế hoạch gϊếŧ chết Vương Tuấn của chúng tôi, cho nên tôi luôn có cảm giác áy náy với người phụ nữ xa lạ này.
Sở dĩ tôi nghĩ như vậy, là bởi vì tôi biết nếu như Vương Tuấn không gϊếŧ người, Tô Quảng Hạ và Tống Giai Âm cũng không có đủ lý do để truy sát hắn, điểm này có thể nhìn ra được trong lời nói của Lục Hiểu Phong. Cho nên, tôi nghi ngờ trong ba người này, ít nhất có một người là dùng để dụ dỗ Vương Tuấn gϊếŧ người, đợi đến khi Vương Tuấn phạm phải lỗi lớn, hai người Tô Quảng Hạ liền có đủ lý do để gϊếŧ hắn, nếu như thật sự là như vậy thì rõ ràng hai người vẫn chưa nắm được nhược điểm của Vương Tuấn, lại vẫn cố ý muốn gϊếŧ Vương Tuấn, đây hoàn toàn không phù hợp với phong cách của họ, trừ khi bọn họ có lý do không thể không gϊếŧ chết Vương Tuấn.
Lúc này, tôi nghĩ đến Vương Tuấn là một trong những tên đầu sỏ hại chết bố tôi, trong lòng đột nhiên nổi lên một trần cuồng phong, lẽ nào bọn họ đang muốn báo thù thay cho tôi? Nhất định là vậy, bọn họ nhất định biết tất cả, nhưng bởi vì không có chứng cứ, nên dứt khoát muốn tạo ra một cơ hội gϊếŧ người.
Nhìn Tống Giai Âm và Tô Quảng Hạ đang cùng đi xuống từ ngọn núi kia, tôi lắc đầu, thầm nghĩ không đúng, càng không phù hợp với phong cách của hai người, bọn họ sẽ không vì muốn báo thù thay tôi mà lấy đi mạng sống của người vô tội. Vậy thì, liệu có phải là Lục Hiểu Phong dẫn hai người đó đến đây, sau đó dưới sự sắp xếp của các ông ấy để cho họ thấy cảnh Vương Tuấn nổ súng gϊếŧ người?
Nếu như là vậy, thì với tính cách của hai người nhất định sẽ ra tay với Vương Tuấn, kết quả Vương Tuấn không muốn bị bắt, sống chết chống cự, còn có ý đồ gϊếŧ hai người họ diệt khẩu, cho nên bọn họ mới xuống tay gϊếŧ ông ta.
Đang nghĩ thì Hướng Thượng nói: "Chuyện bên đó tự có cảnh sát xử lý, chúng ta nói chuyện trò chơi hôm nay đi, trước khi trò chơi bắt đầu, hai đội trưởng không phải đã bảo đảm rồi sao? Về việc các cậu bảo đảm điều gì, rồi chuẩn bị giải quyết thế nào, tôi không can thiệp, nhưng những lời tôi đã hứa tuyệt đối không có dối trá".
Nghe vậy, tôi và Bào Văn nhìn nhau, trong ánh mắt có sự kỳ vọng, Hướng Thượng cười he he nói: "Nhĩ Hải, cậu đi theo tôi, bởi vì chỗ tôi muốn đến khá bí mật, các vị, làm phiền các vị ở đây đợi tôi vậy".
Sắc mặt Dương Quang Minh tái mét, nếu không phải chống lưng của Hướng Thượng quá lớn, tôi nghĩ hắn có thể sớm đã muốn nổi trận lôi đình lên rồi, điều này khiến tôi không khỏi càng thêm tò mò, không biết phần thưởng mà Hướng Thượng nói rốt cuộc là cái gì?
Hướng Thượng dẫn tôi đi qua Dương Quanh Minh, tôi đi theo sau ông ta, chúng tôi đi qua rất nhiều căn phòng, cuối cùng đến bên ngoài một nhà kho rất tồi tàn, ông ấy quay đầu lại cười với tôi, nói: "Vào trong đi".
Vệ sĩ của Hướng Thượng mở cửa, cung kính dẫn chúng tôi vào, ông ấy đi chầm chậm vào, tôi lúc này có một chút do dự, bởi vì tôi đột nhiên ý thức đến một việc, đó chính là tôi không thể bảo đảm Hướng Thượng không có ý đồ xấu với tôi, tôi bây giờ không có vũ khí, nếu như trong đó ông ấy bày một cái bẫy, vậy thì tôi hoàn toàn không dám bảo đảm mình có thể sống sót trở ra hay không.
Thấy tôi đứng đó bất động, Hướng Thượng cười tủm tỉm nhìn tôi, đôi mắt đầy cơ trí kia dường như đã nhìn thấu nội tâm của tôi, nhìn ra suy nghĩ của tôi, cười một tràng dài hỏi: "Cậu sợ bên trong có bẫy sao?"
Tôi không nói gì, Hướng Thượng cười ha ha, nói: "Đây là địa bàn của tôi, nếu tôi muốn gϊếŧ cậu, có thể tùy tiện ra lệnh, lập tức sẽ có người bắn nổ tung đầu của cậu, cậu cho rằng tôi phải hao tâm tốn sức thế này sao?"
Nghe vậy, cả người tôi sững sờ, thầm nghĩ ông ấy nói có lý, lập tức ngại ngùng đi theo ông ấy, đồng thời thể hiện sự xin lỗi nói: "Chú Hướng, xin lỗi chú, cháu bị người khác ám sát nhiều quá rồi, nên làm việc tự nhiên có chút thận trọng, hi vọng chú không để bụng".
Hướng Thượng cười tủm tỉm nói: "Tôi không để ý, thấy cậu cũng thận trọng như bố cậu, tôi không những không để bụng mà trong lòng còn cảm thấy được an ủi".