Lúc tôi rời khỏi bệnh viện, Bào Văn không đuổi theo. Cái chết của Tráo Tử đối với cô ta cũng là một sự bất lợi. Tráo Tử thực chất là người của Trần Danh giả, hắn nhìn thì có vẻ như chỉ nghe lời mình Bào Văn, nhưng mục đích chính của hắn là thay Trần Danh giả giám sát tôi. Tráo Tử chết rồi, Bào Văn có lẽ sẽ khó lòng ăn nói với Trần Danh giả.
Nhưng đây là kết cục mà tôi đã đoán trước được. Kể từ khi biết Tráo Tử nhận Trần Danh giả làm chủ nhân, tôi càng nung nấu ý định gϊếŧ hắn. Bởi làm như vậy, tôi có thể phá hoại mối quan hệ giữa Bào Văn và Trần Danh giả.
Tôi bước đi vô định trên phố, không biết mình sẽ đi đâu. Vì vẫn đang đeo mặt nạ nên rất nhiều người nhìn tôi với ánh mắt hiếu kì, nhưng tôi đã quen với điều đó nên cũng chẳng để tâm lắm. Sau đó, khi đi đến một công viên, tôi cảm thấy có người đang đi theo mình nên đã lẩn luôn vào vườn cây trong công viên, tìm một khúc cây sắc nhọn làm vũ khí. Sau đó, tôi tìm một chiếc ghế, bình tĩnh ngồi xuống, đem khúc cây giấu kỹ.
Điện thoại trong túi tôi rung lên, không cần nhìn cũng biết là Bào Văn gọi. Tôi không định nghe máy, tha thứ quá nhanh sẽ khiến cô ta nghĩ tôi không hề tức giận. Điện thoại rung lên vài lần rồi tắt, rồi lại rung lên.
Lúc này, tôi cảm thấy sau lưng có người đang tới gần. Tôi giả vờ không hề đề phòng, rút điếu thuốc ra hút, âm thầm đếm xem kẻ đó còn cách tôi mấy bước. Đợi khi cảm thấy người đó chỉ còn cách tôi một bước, tôi đột ngột quay người lại, rút cành cây đang giấu ra tấn công đối phương, một con dao găm sượt qua trước mặt tôi.
Khi nhìn thấy khuôn mặt người đó, tôi vội chuyển hướng để khúc cây chỉ sượt nhẹ qua gò má người đó, còn con dao găm kia đã kề sát ngay cổ tôi.
Tôi im lặng nhìn người đó, người đó vẫn mặc chiếc áo khoác màu đen rộng. Chiếc áo rộng che đi phần bụng, khiến chẳng ai biết được người đứng trước mặt tôi đang có thai.
Người đó chính là Đoàn Thanh Hồ, chị ấy đáng lẽ đã phải rời khỏi đây.
Đoàn Thanh Hồ nhìn tôi, hỏi: "Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại phải giúp tôi?"
Chị ấy vừa nói, vừa nhìn khúc cây trong tay tôi, nói: "Anh sớm đã phát hiện có người đi theo mình, nhưng khi chuẩn bị tấn công, nhận ra đó là tôi, anh ngay lập tức thu vũ khí lại. Như vậy có nghĩa là anh không hề có ý định làm hại tôi, đúng không?"
Lúc nhắc nhở Thanh Hồ, tôi cũng đoán được chị ấy sẽ nghi ngờ tôi, chỉ là không ngờ chị ấy sẽ đi theo tôi. Tôi ném khúc cây xuống đất, đáp: "Cô nghĩ nhiều quá rồi, tôi giúp cô chẳng qua vì muốn mượn tay cô xử lý tên Tráo Tử đó, trút giận cho bản thân mình mà thôi".
Thanh Hồ thu con dao lại, cau mày hỏi: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Tôi trầm giọng, đáp: "Tôi rất căm ghét Tráo Tử, cô không nhận ra điều đó sao? Hắn ta có ý đồ bất chính với vợ tôi, kẻ gan to hơn trời như vậy, sao tôi có thể bỏ qua cơ chứ?"
Nói đến đây, tôi nhìn chị ấy, tiếp: "Hơn nữa, tôi biết sau khi cô đánh chết hắn sẽ không thể ở lại đây. Cách đuổi cô đi dễ dàng như vậy, sao tôi có thể bỏ qua chứ?"
Thanh Hồ nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Ý anh là, anh cố ý dùng cơ hội này để khích bác ly gián, muốn đuổi tôi ra khỏi nhà anh sao?"
Nhà mà chị ấy nói, có lẽ là căn biệt thự trong rừng đó.
Tôi thừa nhận không chút do dự, ánh mắt chị ấy nhìn tôi rất lạnh lùng. Tôi biết chị ấy đã tin lời mình, liền đi vòng qua chị ấy, nói: "Sau này cô đừng xuất hiện trước mặt vợ tôi nữa, cô ấy sẽ không vui đâu".
Thanh Hồ bất chợt hỏi tôi: "Anh có dám bỏ chiếc mặt nạ đó xuống không?"
Tim tôi bỗng đập rất mạnh, tôi từ từ nắm chặt tay rồi quay lưng lại, tỏ vẻ khiêu khích, nói: "Đương nhiên là tôi dám cởi, chỉ sợ cô không dám nhìn thôi".
"Tôi phải sợ cái gì chứ?", Thanh Hồ hỏi vặn lại.
Tôi trầm ngâm trong giây lát, chầm chậm gỡ bỏ chiếc mặt nạ chú hề. Khi nhìn thấy gương mặt nửa người nửa quỷ của tôi, ánh mắt Thanh Hồ không giấu nổi vẻ kinh ngạc xen lẫn sợ hãi. Dù là ai khi nhìn thấy gương mặt này cũng sẽ sợ hãi bởi nó đáng sợ và xấu xí chẳng khác nào một khung hình trong phim kinh dị.
Trong lòng tôi vô cùng buồn bã nhưng vẫn phải cố gắng kiềm nén nỗi đau đó. Tôi đeo lại mặt nạ, cố tỏ ra tự nhiên, hỏi: "Sao vậy? Bị dọa cho sợ rồi sao?"
Thanh Hồ cau mày, hỏi: "Sao mặt anh lại ra nông nỗi này?"
Tôi tỏ vẻ không vui, hỏi vặn lại: "Này cô, có cần tôi nhắc cho cô nhớ, chúng ta không quen không biết, tôi cũng rất ghét cô. Việc mặt tôi vì sao lại thành ra như vậy, tôi có lí do gì phải khai báo với cô?"
Nói đến đây, trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ, tôi nói tiếp: "Hơn nữa, nếu cô đã là người của tổ chức chúng tôi, chắc chắn không thể không biết chuyện của tôi được. Cô ... cô rốt cuộc là bị làm sao thế hả? Chắc cô không phải gián điệp do kẻ thù của chúng tôi phái đến đấy chứ?"
Nghe lời tôi nói, Thanh Hồ nhìn tôi với ánh mắt đầy dò xét, chị ấy nói: "Câu này là tôi nói mới phải chứ? Hai tháng trước tôi mới gia nhập tổ chức này, nhưng trước đó, tôi thậm chí không biết Bào Văn đã kết hôn, càng không biết tới sự tồn tại của anh. Chúng ta không có liên hệ gì với nhau, việc tôi không biết anh là rất bình thường nhưng sao anh lại không biết tôi chứ? Lẽ nào, thân là chồng của Bào Văn, con trai nuôi của Tống Vân Hải mà lại không biết những chuyện xảy ra trong tổ chức của mình?"
Hóa ra Thanh Hồ vừa tham gia tổ chức Sói Đói này hai tháng trước. Vậy thì, liệu chị ấy có biết chuyện tôi và Bào Văn muốn đi gϊếŧ Trần Thiên, hay chuyện tôi và Bào Văn giúp Trần Danh giả gϊếŧ ông ta không? Nếu chị ấy biết, liệu chị ấy có thể đoán ra mối quan hệ mập mờ giữa Trần Danh giả và tổ chức Sói Đói này không?
Vừa nghĩ những chuyện này, tôi vừa nói: "Tôi bị thương trong một lần làm nhiệm vụ, sau đó mất trí nhớ, không nhớ được bất kỳ chuyện gì trong quá khứ".
"Mất trí nhớ?", Thanh Hồ cau mày, tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa, nói tiếp: "Chẳng trách".
"Chẳng trách gì vậy?", tôi tò mò hỏi lại rồi vờ thờ ơ rút ra một điếu thuốc, tranh thủ cơ hội hiếm có này để được ngắm gương mặt xinh đẹp không tỳ vết của Thanh Hồ.
Thanh Hồ lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn tôi với ánh mắt có chút đồng cảm. Tôi biết chị ấy đang nghĩ sau này tôi chắc chắn sẽ bị Bào Văn bỏ rơi nên không nén được mà cảm thấy có chút buồn cười. Tôi cũng cảm thấy thất vọng vì giờ nhìn tôi xấu xí như vậy, đến nỗi cả Thanh Hồ cũng không nhận ra.
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu biết tôi thực sự là ai thì không biết chị ấy sẽ làm ra chuyện điên rồ gì, tôi thực không dám nghĩ tới.
Tôi nói với Thanh Hồ: "Cô không nói thì thôi, cô đúng thật kỳ lạ. Tôi đi đây, đừng có đi theo tôi nữa đấy, phiền chết được".
Dứt lời, tôi liền quay lưng đi thẳng. Đi được một lúc lâu, cảm thấy sau lưng không còn ai đi theo mình nữa, tôi biết Thanh Hồ đã không còn nghi ngờ tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi công viên, tiếp tục đi một cách vô định. Đi được khoảng nửa tiếng đồng hồ, một chiếc xe đỗ xịch lại trước mặt tôi. Sau đó, Bào Văn bước xuống từ ghế bên cạnh người lái. Cô ta nhìn tôi, tôi hừ một tiếng, đi thẳng về phía trước. Cô ta vội vã chạy theo kéo tay tôi, dịu dàng nói: "Chồng ơi, em sai rồi".
"Sai rồi? Em sai ở đâu cơ?", tôi tức giận hỏi.
Nếu dễ dàng tha thứ cho cô ta, chắc chắn cô ta sẽ nghi ngờ tôi, Cho nên tôi sẽ từ từ, thong thả mà "giày vò" cô ta.
Bào Văn nói: "Em giấu anh chuyện của Tráo Tử, khiến anh hiểu lầm. Nhưng xin anh nghe em giải thích đã, em có nỗi khổ của riêng mình".
Tôi tỏ vẻ không muốn nghe giải thích, hất tay Bào Văn ra rồi tiếp tục đi về phía trước. Cô ta lẽo đẽo theo sau, vội vã giải thích: "Tráo Tử là người của Trần Danh, Trần Danh là đối tác quan trọng nhất của bố nuôi. Cho nên lần trước khi hắn muốn đối phó với anh, em đã định gϊếŧ hắn nhưng bị bố nuôi ngăn lại. Ý của bố nuôi là chúng ta đã phát hiện ra kịp thời, cũng chưa có tổn thất gì, Tráo Tử còn là thuộc hạ thân cận của Trần Danh nên chúng ta tha cho hắn cũng là để lại cho Trần Danh chút thể diện. Chuyện này chính anh cũng đã đồng ý, chỉ là anh không nhớ được mà thôi ... "
Bào Văn nói với giọng tủi thân, nếu không phải tôi vốn đã biết cô ta đang nói dối thì có lẽ tôi sẽ nghĩ mình thực sự hiểu lầm cô ta, khiến cô ta phải chịu thiệt thòi rồi.
Tôi dừng bước, xoay người lại, nhìn Bào Văn với ánh mắt hết sức phức tạp. Cô ta ôm chầm lấy tôi, dịu dàng nói: "Chồng à, em yêu anh như vậy, sao có thể để người khác bắt nạt anh được chứ? Em muốn Tráo Tử phải chết hơn bất cứ ai. Lần này anh gϊếŧ hắn, có lẽ sẽ chọc giận Trần Danh, nhưng không sao cả, em sẽ giải thích với anh ta, việc này không thể trách anh được".
Tôi trầm giọng hỏi: "Em không lừa anh chứ?"
Bào Văn gật đầu, đáp: "Vâng, em thực sự không lừa anh".
Tôi nói nhỏ: "Nếu em thực sự không lừa anh, thì chẳng phải anh đã hiểu lầm em rồi sao?"
Bào Văn lắc đầu, ôm cổ tôi rồi nhìn tôi, đáp: "Không sao cả, em sẽ không trách anh đâu".
Tôi nâng cằm cô ta lên, dịu dàng nói: "Anh xin lỗi, vợ à. Em đối xử tốt với anh như vậy mà ... anh đúng là không phải con người".
Bào Văn cười, đáp: "Không sao, em không trách anh, tất cả là do em không giải thích rõ ràng với anh".
Tôi nói: "Có điều, nếu Tráo Tử vốn không phải người của chúng ta thì tại sao hắn lại nghe lời em như vậy, thậm chí lại còn muốn gϊếŧ anh nữa? Nếu giữa chúng ta và hắn là quan hệ hợp tác thì sao hắn lại muốn gϊếŧ anh?"
Bào Văn tỏ vẻ bối rối, đáp: "Chuyện này đều là lỗi của em".
Tôi hỏi cô ta rốt cuộc chuyện đó là thế nào. Cô ta thở dài, đáp: "Trần Danh thích em, anh ta một mực muốn cưới em làm vợ nhưng lại thấy em yêu anh nhiều như vậy, không có cách nào chia rẽ chúng ta. Cho nên, vì muốn tiêu trừ chướng ngại vật là anh nên mới nghĩ ra cách để Tráo Tử ám sát anh. Trần Danh có quyền có thế đến nỗi bố nuôi cũng không dám đụng vào. Nếu không thì em và bố nuôi đã báo thù cho anh từ lâu rồi".
Nghe những lời này, tôi nghĩ nếu không phải kỹ năng diễn xuất của tôi quá đỉnh cao thì tôi đã phá lên cười rồi. Bào Văn nói dối trắng trợn nhưng đến lông mày cô ta cũng không hề nhếch lên, hơn nữa cô ta còn nhân cơ hội tự đánh bóng bản thân. Thực sự nghĩ ông đây là tên ngốc sao? Nén cơn giận trong lòng xuống, tôi nói: "Việc này không thể trách em, tên Trần Danh đó biết em đã có chồng mà còn dám mưu tính cướp em khỏi anh. Hắn ta đúng là vô liêm sỉ hết thuốc chữa".
Tôi nhéo má Bào Văn, dịu dàng nói tiếp: "Nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, ai bảo vợ anh xinh đẹp, quyến rũ như thế này cơ chứ? Nếu không thì kẻ không thiếu gái theo như hắn việc gì cứ phải nhăm nhe vợ anh cơ chứ?"
Bào Văn thấy tôi không tức giận liền thở phào nhẹ nhõm, ra vẻ ngượng ngùng, nói: "Đáng ghét, cái miệng này toàn nói những lời ngọt ngào".
Tôi cười, đáp: “Không phải do cái miệng này ngọt mà là do em quá đỗi ngọt ngào”.
Tôi nâng cằm Bào Văn lên, cô ta ôm lấy eo tôi, bầu không khí có chút ám muội. Cô ta cười híp cả mắt lại, trên mặt đầy vẻ hạnh phúc, thì thầm với tôi: "Chồng ơi, chúng ta nên về nhà thôi".
"Được", tôi ôm Bào Văn đi về hướng chiếc xe, trong đầu thừa biết sắp xảy ra chuyện gì tiếp theo. Có điều, kỹ năng ngụy trang của tôi đã quá đỉnh. Bất kể là việc gì, chỉ cần nó nằm trong kịch bản do cô ta dựng lên thì tôi sẽ diễn với cô ta đến cùng.
Về tới biệt thự, Bào Văn dắt tay tôi đi vào phòng ngủ. Vừa khóa cửa phòng, cô ta ngay lập tức ép tôi vào tường, hôn ngấu nghiến. Cái vẻ không thể chờ đợi thêm của Bào Văn khiến tôi nghĩ lại trước đây cô ta đã chê bai tôi như thế nào. Vậy mà chỉ trong vài năm, tình thế đã hoàn toàn thay đổi.
Bào Văn vẫn hôn tôi ngấu nghiến, tôi nhắm mắt lại, cố gắng loại bỏ những ý nghĩ đen tối trong đầu, để đầu óc trống rỗng rồi hôn lại cô ta. Tôi biết, cô ta muốn dùng xá© ŧᏂịŧ quyến rũ tôi, khiến tôi yêu cô ta sâu đậm. Cô ta biết rõ trước đây, rất nhiều lần tôi có thể chiếm đoạt cô ta nhưng tôi chưa từng làm vậy bởi tôi không có chút tình cảm nào với cô ta hết.
Sau cuộc mây mưa, tôi nằm trên giường hút thuốc, Bào Văn thì nằm trên người tôi. Cô ta dùng tay vẽ gì đó trên ngực tôi. Tôi hỏi: "Em vẽ gì vậy?"
Bào Văn nhìn tôi bằng ánh mắt hư hỏng, nói giọng nũng nịu: "Anh đoán xem".
Tôi cau mày, nói: "Là hình xăm tình yêu của chúng ta sao?"
"Thông minh, chồng em lúc nào cũng thông minh hết", Bào Văn cười đáp.
Tôi cúi đầu, chủ động hôn cô ta, Bào Văn nhiệt tình đáp lại. Hôn xong, tôi nói: "Dù có thông minh hơn nữa thì chẳng phải cũng đầu hàng trước người phụ nữ quyến rũ như em sao?"
Bào Văn nghe xong, cười rất hạnh phúc. Tôi thì ngồi dậy rồi đi tắm, sau đó mặc quần áo định ra ngoài.
Bào Văn hỏi tôi đi đâu, tôi đáp: "Đi làm đồ ăn tối cho em, vừa nãy em mất sức như vậy, cứ ở đây nghỉ ngơi đi".
Bào Văn không hề từ chối lời đề nghị của tôi, nằm cuộn tròn trên giường giống như một chú mèo lười.
Sau khi rời phòng ngủ, tôi đi xuống bếp. Tôi chưa hỏi Bào Văn giải thích với cấp trên kiểu gì, càng chưa từng hỏi tôi gϊếŧ Tráo Tử sẽ phải chịu hậu quả gì bởi những chuyện này cô ta đều biết cách xử lý ổn thỏa. Còn tôi chỉ cần đóng vai một kẻ hơi có vấn đề thần kinh, một người chồng đa nghi nhưng lại dễ dàng tin tưởng cô ta là được. Bởi chỉ có như vậy, cô ta mới cảm thấy tôi không quá thông minh, không quá nguy hiểm nhưng cũng không quá ngu ngốc hay bất thường.
Khi xuống tới bếp, cô giúp việc đã rửa sạch các nguyên liệu cho bữa tối. Thấy tôi đi xuống, cô ta vội vã chào tôi. Tôi không thèm đáp lời mà đi thẳng tới chỗ vòi nước nôn một trận dữ dội. Tôi chưa từng nghĩ bản thân sẽ ghét một người phụ nữ đến mức sau khi làm chuyện đó với cô ta, tôi thấy ghê sợ đến mức phải nôn mửa. Trước đó tôi không dám nôn trong phòng vì sợ Bào Văn phát hiện. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, tôi có thể nôn dưới bếp, trút ra hết những bực bội tích tụ trong người.
Tôi vừa nôn xong, cô giúp việc ân cần hỏi tôi có sao không. Tôi lắc đầu, nói: "Tôi không sao, sáng nay trong người có chút khó chịu, có lẽ là di chứng sau chấn thương. Tôi không sao, cô đừng nói với vợ tôi, tôi sợ cô ấy sẽ lo lắng".
Cô giúp việc gật đầu, nói: "Cậu chủ đúng là yêu thương vợ hết mực".
Tôi thừa biết cô giúp việc này không đơn giản như vẻ ngoài, có lẽ cô ta là một trong những người giám sát tôi cũng nên. Nghĩ vậy, tôi cười đáp: "Sao có thể không yêu cô ấy được cơ chứ? Phụ nữ bây giờ ai cũng thích đàn ông đẹp. Vậy mà bộ dạng tôi như thế này, người không ra người quỷ không ra quỷ, cô ấy vẫn không rời xa tôi. Tình cảm sâu sắc của cô ấy khiến tôi vô cùng cảm động, không thể nào không yêu cô ấy được".
Cô giúp việc cười, nói: "Đúng vậy, cô chủ đối với cậu rất tốt, cậu nhất định phải trân trọng cô ấy".
"Chắc chắn tôi sẽ làm vậy. Bữa tối nay để tôi phụ trách. Hôm nay tôi lại làm vợ mình buồn nên muốn tự tay chuẩn bị bữa tối coi như món quà xin lỗi cô ấy", tôi tỏ vẻ rất chân thành nói.
"Được", cô giúp việc cười nói.
Có thể thấy, cô ta thực sự nghĩ tôi rất tốt với Bào Văn. Nhân lúc cô ta không để ý, tôi cười lạnh. Gì chứ tìm cách dỗ dành phụ nữ, tôi số hai thì không ai số một. Muốn chơi với tôi sao? Các người vào nhầm cửa tử rồi!
Lúc ăn cơm tối, Bào Văn rất vui. Ăn cơm xong, hai chúng tôi đi tới sân huấn luyện để tập luyện. Bác sĩ đã dặn Bào Văn không được để tôi vận động mạnh nên cô ta chỉ cho tôi tập bắn tỉa mà thôi. Sau khi tôi luyện tập xong, cô ta nói: "Chồng này, việc của Đoàn Thanh Hồ, em đã nói với bố nuôi rồi. Bố nuôi nói nếu anh đã không thích cô ta thì bố sẽ tìm cho anh một huấn luyện viên khác còn lợi hại hơn cô ta".
Trong lòng tôi vô cùng hưng phấn nhưng vẫn cố tỏ vẻ thờ ơ hỏi lại: "Lợi hại hơn sao? Vậy lợi hại đến mức nào?"
Bào Văn hơi nheo mắt lại, đáp: "Em cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói người đó và Trần Phật Thủ trong lực lượng đặc chủng từng nổi tiếng là hai con mãnh hổ của vùng Đông Bắc".