Bào Văn nói, huấn luyện viên chính là Hổ Đông Bắc – Vương Tuấn năm xưa nổi danh cùng với bố tôi.
Nghe thấy câu này, lòng tôi bỗng nhiên dậy sóng. Sợ bị Bào Văn nhận ra điều gì đó, tôi nhanh chóng giấu đi sự kinh ngạc của mình: “Anh chưa nghe tới bao giờ, mà dù có nghe rồi cũng chẳng nhớ được. Có điều, nếu đã nổi danh ngang với Binh Vương, vậy thì người tên Vương Tuấn này hẳn là rất lợi hại rồi? Bố nuôi tốt với anh quá, mời cả thầy huấn luyện giỏi thế này”.
Bào Văn cười híp mắt: “Phải đó. Vậy nên anh nhất định phải trung thành và tận tâm với bố nuôi, mọi chuyện đều nghe theo lời ông ấy. Anh hiểu chưa?”
Tôi gật đầu: “Anh hiểu mà”.
Bào Văn thỏa mãn gật đầu, cùng tôi về nghỉ ngơi. Rạng sáng hôm sau, một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi xuất hiện. Người đàn ông này tướng mạo bình thường, khí tức nội liễm, đôi mắt lộ ra sự tang thương của người đã nhìn thấu sự đời. Lúc trông thấy tôi, đôi mắt ông ta thoáng dao động. Ánh mắt ông ta nhìn tôi rất lạ, vừa hưng phấn, vừa phẫn hận. Tựa như hận không thể trừ khử tôi cho thoải mái, rồi lại như thể phát hiện ra bảo bối, muốn dạy dỗ cho tử tế nên hồn.
Người này là ai? Lẽ nào chính là Vương Tuấn ư? Đã nổi danh ngang với bố tôi, vậy thì phải chăng ngày xưa cũng là lính đặc chủng? Nếu như đúng thế, tại sao ông ta lại cam chịu xuống dốc, trở thành con chó cho đám Tống Vân Hải được?
Bào Văn thấy tôi quan sát Vương Tuấn bèn nói: “Chồng này, em giới thiệu với anh. Đây chính là chú Vương mà lúc trước em đã nhắc lúc trước”.
Tôi tiến lên bắt tay ông ta một cách lễ độ: “Chào chú Vương, sau này phải nhờ chú rồi”.
Vương Tuấn liếc nhìn tay tôi nhưng lại chẳng hề có ý định đưa tay ra. Ông ta đáp lại thờ ơ: “Đừng có tưởng cậu khách sáo với tôi như vậy thì tôi sẽ nương tay. Cậu nhớ cho kỹ, nếu đã là huấn luyện viên của cậu, vậy thì tôi sẽ dốc sức huấn luyện cho cậu. Dạy thế nào là việc của tôi, có theo được hay không là việc của cậu. Có điều, đã là đàn ông thì ráng mà gồng lên, không thì tôi cũng coi thường”.
Nghe nói như thế, ý chí chiến đấu trong lòng tôi bị khơi dậy, tôi trầm giọng: “Chú Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành các bài huấn luyện của chú”.
Lúc này, Bào Văn lên tiếng: “Chú Vương, chú đừng quên những gì bố nuôi đã dặn. Dục tốc bất đạt, mong là chú sẽ đặt sức khỏe của Nhĩ Hải lên trên mọi bài huấn luyện”.
Mấy câu này của Bào Văn tuy ngắn gọn, nhưng tôi có thể nghe ra được vài điều trong đó. Đây rõ ràng là cô ta đang nhắc nhở Vương Tuấn, bảo Vương Tuấn đừng có thừa cơ đối phó với tôi. Điều này khiến tôi càng thêm khẳng định những gì mình đã đoán lúc trước. Vương Tuấn chắc chắn có thù oán gì đó với bố, vì thế cũng sẽ chẳng tử tế gì với đứa con là tôi.
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi nghĩ tới một khả năng, đó là liệu có phải người đàn ông này cũng là một trong những người đã hãm hại bố tôi không? Lúc trước, bố tôi chấp hành nhiệm vụ cơ mật bậc nhất, những người được phái đi chắc chắn đều là những người lính đặc chủng hàng đầu. Mặc dù Vương Tuấn là người phía Đông Bắc, nhưng nếu là vì nhiệm vụ, thì việc được điều tạm tới thủ đô rồi tập hợp thành tiểu đội lâm thời cũng là điều có thể.
Nghĩ tới đây, tôi đột nhiên muốn tìm hiểu cho tới cùng, sát khí cũng bắt đầu xuất hiện trong lòng. Vậy nhưng tôi không ngờ được rằng, ngay khi tôi vừa có suy nghĩ ấy, Vương Tuấn lại đột nhiên ngoái đầu sang nhìn mình. Chiến ý và sát khí cùng ập tới mãnh liệt khiến tôi lạnh cả sống lưng, tay chân phát rét.
Lòng tôi trầm hẳn xuống, vội vàng thu lại địch ý. Tôi thầm kinh hãi trong lòng, không ngờ ông ta lại nhạy bén đến thế. Tôi chỉ vừa thoáng nổi chút sát khí, vậy mà ông ta cũng có thể cảm nhận được. Xem ra, người đàn ông này lợi hại hơn tất cả những người mà tôi từng gặp, thậm chí ngay cả kẻ đã từng năm lần bảy lượt dồn tôi vào đường cùng là Nhất Diệp Phù Bình cũng không bằng.
Tôi thậm chí còn cảm thấy, những người được gọi là lính đặc chủng hàng đầu mà tôi đã tiếp xúc lúc ở thủ đô cũng chẳng bằng nổi nửa phần ông ta. Chẳng lẽ bởi vì hiện tại là thời bình, cho nên cả lính đặc chủng cũng lười biếng, thành ra trình độ bị tụt lùi hay sao? Chỉ là, tôi cứ có cảm giác mơ hồ rằng chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Trong lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ, Vương Tuấn cũng đã thu lại địch ý của mình. Ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Cậu không ưa tôi à?”
Suy nghĩ này của ông ta hẳn là có liên quan đến cảm giác thù địch ban nãy từ tôi.
Bào Văn cũng đã nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai chúng tôi. Cô ta nhìn tôi, có vẻ lấy làm lạ. Tôi thẳng lưng lên nói: “Chưa nói tới ưa hay ghét làm gì. Tôi chỉ biết là tôi muốn thắng chú”.
“Thắng tôi á?” Vương Tuấn nhìn tôi như đang chế giễu: “Cậu đang đùa tôi đấy à chàng trai? Mà vì sao cậu lại muốn thắng tôi?”
Tôi nhìn ông ta đầy tò mò, miệng hỏi: “Về lí mà nói, đàn ông con trai nên hướng tới hạng nhất, tôi muốn thắng chú thì có gì sai đâu? Huống hồ, ngay từ lúc vừa gặp tôi đã biết chú xem thường tôi, là một người đàn ông, bị chú dùng ánh mắt như vậy để nhìn, lòng tôi khó chịu vô cùng. Tôi muốn chiến thắng chú, dùng điều này để hạ nhục chú, chẳng lẽ không được à?”
Nếu đã bị Vương Tuấn nhận ra cảm giác thù địch của bản thân, tôi dứt khoát không che dấu gì nữa hết. Tôi thoải mái nói ra sự khó chịu của mình, như vậy ngược lại còn có thể khiến ông ta hết nghi ngờ.
Bào Văn vui mừng nhìn tôi, rõ ràng là đã tin vào cái cớ tôi bịa ra. Còn Vương Tuấn thì vênh vang tự đắc nói: “Xùy! Bố cậu là kẻ bại dưới tay tôi, cả đời này của cậu cũng chỉ xứng làm kẻ bại dưới tay tôi thôi!”
Nghe câu nói này, lửa giận trong lòng tôi bùng lên. Tôi bước lên trước, quát lớn” “Bố nuôi của tôi bại dưới tay chú sao? Vậy thì tôi càng không thể thua chú được!
Tôi không có bố. Không, phải nói là Nhĩ Hải không có bố mới đúng. Nhĩ Hải chỉ có bố nuôi. Vậy nên lúc nghe được câu này xong, tôi cố tình hiểu từ bố này là chỉ “Tống Vân Hải”.
Vương Tuấn cười khẩy, dường như còn muốn nói thêm gì đó nữa. Có lẽ Bào Văn sợ ông ta lỡ miệng điều gì, gây ra phiền phức không đáng có, nên cô ta lập tức ho khan một tiếng, nhắc nhở ông ta đừng nói thêm gì. Ông ta hừ một tiếng: “Mẹ nó đừng có nhiều lời nữa. Đi thôi, theo tôi đi huấn luyện”.
Bào Văn nhắc nhở một câu: “Gần đây anh ấy chỉ có thể tham gia huấn luyện ám sát thôi, đầu anh ấy mới phải làm phẫu thuật do bị thương".
Nào ngờ Vương Tuấn lại khinh thường đáp: “Một thằng đàn ông bị thương tí thì có làm sao? Nếu cô lo cho cậu ta thì đừng có để cậu ta học với tôi”.
Tôi biết, người này chỉ muốn huấn luyện tôi tới chết cho rồi, may mà ngay từ đầu tôi đã chẳng có phải làm phẫu thuật gì hết. Tôi giả bộ tức giận: “Em không cần phải lo cho anh. Mẹ nó, anh mà kêu khổ kêu mệt thì anh không phải là Nhĩ Hải!”
“Được, có dũng khí đấy!” Khó khăn lắm Vương Tuấn mới nhả ra được một câu khen ngợi, vậy nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ xem thường.
Tôi hiểu là ông ta đang dùng cách khích tướng, chẳng qua cũng chỉ là muốn tôi nói ra mấy câu này mà thôi. Tới lúc đó, nếu tôi thật sự xảy ra chuyện, ông ta sẽ nói rằng do tự tôi luyện tập đến chết. Dù Tống Vân Hải có tức giận đi nữa, thì cũng làm gì được ông ta đâu? Tống Vân Hải sẽ không đến mức vì một quân cờ như tôi mà lằng nhằng tới chết mới thôi với ông ta chứ?
Vương Tuấn không biết tôi đã đoán ra được hết mọi suy nghĩ của mình, ông ta đưa tôi tới một bãi đất trống trong rừng tùng, kêu tôi chạy năm vòng quanh rừng. Đợi khi tôi chạy xong, ông ta dạy tôi một bộ Quân Thể Quyền. Quân Thể Quyền có tổng cộng ba bộ, là bộ quyền pháp nhập môn mà mỗi người lính đặc chủng đều phải học. Tôi chưa từng học bao giờ, hiện tại xem như bắt đầu từ bước vỡ lòng. Sau khi đánh xong mấy bài quyền, Vương Tuấn lại kêu tôi vác súng bắn tỉa tiếp tục chạy quanh rừng tùng. Khi hoàn thành xong mọi chuyện, cả người tôi ướt đẫm, kiệt sức.
Vương Tuấn cũng coi như còn có chút nhân tính, thả tôi về ăn cơm trưa. Đợi tôi ăn trưa xong, ông ta lại kéo tôi qua rừng tùng, sau đó kêu tôi nấp trong một bụi cỏ, không được cử động. Tôi biết, ông ta làm vậy là đang huấn luyện khả năng ẩn nấp của tôi, vậy nên cũng không nhúc nhích gì. Sau ba giờ đồng hồ, tôi trông thấy ông ta đứng tại gốc cây cách đó không xa hóng chuyện, đáy mắt có vài phần kinh ngạc. Có lẽ là không ngờ tôi lại khá đến vậy.
Lúc này, Vương Tuấn đột nhiên tung phần lõi táo lên cao, hô to: “Bắn”.
Câu gọi đột ngột khiến tôi nhất thời không kịp phản ứng lại. Chỉ trong một khoảnh khắc tôi ngây người đó, phần lõi quả táo rơi thẳng xuống đất. Vương Tuấn chửi ầm lên với vẻ mặt khó chịu: “Đồ bỏ đi! Đồ vô dụng! Cậu núp ở bên đó, cậu nghĩ cứ núp cho tốt là xong à? Phải chuẩn bị sẵn sàng để bắn, chuẩn bị vào trạng thái chiến đấu mọi lúc mọi nơi!”
Tôi biết điều ông ta nói là thật, lòng cũng chẳng để tâm xem ông ta chửi bới ra sao: “Lại lần nữa đi”.
Vương Tuấn lạnh nhạt đáp: “Cậu đã có chuẩn bị trước thì làm lại còn có ích gì nữa. Được rồi, nằm xuống đó đi. Tiếp theo là tiến hành huấn luyện thực hành bắn”.
Tôi gật đầu, Vương Tuấn đưa hộp đạn cho tôi: “Cậu hẳn là biết áng khoảng cách thế nào chứ? Nhìn cành cây trên cái cây to thứ ba cách đây không xa kia kìa. Bắn được bao nhiêu thì bắn bấy nhiêu”.
Tôi không nói với ông ta rằng việc tôi bắn súng hoàn toàn chỉ là dựa vào cảm giác. Tôi hít sâu một hơi, ánh mắt dừng lại trên cái cây kia. Đôi mắt tôi tự động lọc bớt những cảnh sắc hỗn độn xung quanh, chỉ tập trung trên một nhánh cây, sau đó bình tĩnh nổ súng. Cành cây đó lập tức rơi xuống.
Tôi liếc mắt, trông thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặt Vương Tuấn thì cười nhạt, bình tĩnh bắn thêm một phát. Hai cành cây theo đó rụng xuống.
Thực ra tôi vẫn khá có tự tin với trình độ bắn của mình. Dù sao thì lúc dùng súng ngắn, tôi đã được gọi là Thần Thương Thủ. Trước đây tôi vốn cảm thấy kiêu ngạo, nhưng giờ thì không. Bởi vì tôi biết rằng người anh em song sinh của mình nhất định cũng có thiên phú cực cao giống tôi, cho nên người đó nhất định cũng sẽ rất lợi hại, mà thời gian dùng súng của người ta lại dài hơn tôi. Vậy nên tôi không dám lười nhác, tôi phải liều mình tập luyện, chỉ có như vậy tôi mới có thể không gặp thất bại khi quyết đấu với tên đó.
Nghĩ tới đây, tôi lại nổ thêm một phát súng nữa…
Trong lúc vô thức, tôi đã bắn hết hai hộp đạn. Trải qua một ngày huấn luyện với cường độ cao, tôi cảm giác mình sắp không nhấc nổi hai tay lên nữa, cả hai tay đều phát run. Tôi biết rằng nếu còn luyện tiếp, chưa biết chừng hai tay mình sẽ hỏng, không thể vì cái nhỏ mà hỏng cái lớn được. Tôi liếc nhìn Vương Tuấn, thấy ông ta không hề có ý cho ngừng lại. Vì để có thời gian nghỉ ngơi, tôi cố ý nói khích: “Huấn luyện viên Vương, khả năng bắn của tôi thế nào?”
Vương Tuấn lạnh giọng đáp: “Trông thì cũng không tồi. Nhưng mục tiêu tôi chỉ định cho cậu chỉ có trong vòng bốn, năm trăm mét, chẳng có tính thách thức gì cả! Cậu kiêu ngạo cái con khỉ!”
Tôi cười ha hả: “Nhưng sao tôi lại thấy gương mặt chú tràn đầy sự kinh ngạc thế nhỉ. Mới thể hiện có chút xíu đã được chú khen ngợi thế này thì chắc tôi cũng mạnh lắm nhỉ? Chú nói chú giỏi hơn bố nuôi của tôi, sao tôi cứ có cảm giác chú đang bốc phét nhỉ?”
Nghe thấy lời tôi nói, Vương Tuấn lạnh lùng đáp: “Đồ bỏ di, thành tích chỉ có vậy mà cũng dám châm chọc ông đây à? Xem ra ông đây phải cho cậu biết thế nào gọi là kẻ mạnh thực sự”.
Nói xong, Vương Tuấn nhận lấy khẩu súng từ tay tôi. Ông ta nhấc súng lên, mở chốt an toàn, lên đạn, sau đó nổ một phát súng về phía xa xa. Sau phát súng ấy, tôi không thấy có gì khác biệt, bèn hỏi lại: “Thế này là sao? Chú đang nói cho tôi biết chú cắt cỏ rất đỉnh đấy à?”
“Ngu xuẩn!” Vương Tuấn lạnh lùng đáp: “Tự mình qua đó mà xem”.
Tôi chầm chậm chạy qua phía ấy. Chạy được chừng một ngàn mét, tôi trông thấy một con thỏ hoang đang nằm sấp trong bụi cỏ. Điều kinh khủng hơn là, con thỏ ấy chết vì bị một phát súng bắn vào giữa trán.
Lòng tôi lạnh ngắt. Thật không ngờ Vương Tuấn chỉ tùy tiện ra tay mà cũng xuất sắc như vậy. Xem ra, con đường luyện tập của tôi vẫn còn rất dài.
Đang mải suy nghĩ thì bỗng cảm nhận được sự nguy hiểm. Tôi xoay người lại liền trông thấy Vương Tuấn đang nâng súng, nhắm ngay vào mình. Cho dù ông ta chẳng có ông ngắm, nhưng tôi biết rõ, chỉ cần ông ta nổ súng, nhất định sẽ có thể bắn trúng tôi!