Rõ ràng Bào Văn rất phẫn nộ với việc tôi bị trúng độc, tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được cô ta đã muốn bóp cò súng rồi. Cũng may là Lục Hiểu Phong cũng không phải ngồi không, kỹ thuật biểu diễn của ông ấy cũng rất tinh xảo, lập tức liền ra vẻ oan ức giơ tay lên trời thề, nói nếu như là ông hạ độc, ông sẽ chết không toàn thây, còn nói ông ấy không có lý do gì để hạ độc tôi cả.
Không có lý do, đây đúng là một "cái cớ’ rất hay, phải biết rằng thân phận của tôi rất nhạy cảm, nhưng cũng chỉ có mấy người kia là biết đến thân phận của tôi, muốn tôi chết cũng chỉ có mấy người đó, cho nên Bào Văn vừa nghe câu này thì liền trầm tư suy nghĩ, ánh mắt nhìn tôi có vài phần suy tư.
Tôi khó chịu nằm ở đó, toàn thân bất lực nói:"Ai muốn anh chết vậy? Lẽ nào là người của Trần Thiên sao?"
Bào Văn lắc đầu, chắc chắn nói: "Không thể nào là ông ta".
"Không phải ông ta thì là ai chứ? Lẽ nào anh vẫn còn kẻ thù khác nữa sao? Kẻ thù này còn có thể tìm được ra thuốc của anh để đổi à?" Tôi nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó nhìn Bào Văn, đột nhiên tức giận quát lên: "Có phải em đang giấu anh điều gì không? Hả?"
Dù sao bây giờ tôi cũng đã được bác sĩ khẳng định là sẽ ‘vui buồn thất thường’ rồi, nhất định phải phát huy hết năng lực để diễn vai một kẻ điên, như vậy Bào Văn càng không nghi ngờ tôi. Bào Văn thấy tôi tức giận, liền vội giải thích cô ta không lừa tôi, còn hỏi tôi lẽ nào không tin vào tình yêu cô ta dành cho tôi sao?
Lục Hiểu Phong đứng sau cô ta còn nhăn mặt với tôi, tôi suýt chút nữa là đã bật cười, may là có mặt nạ che đi, cô ta không nhìn thấy biểu cảm của tôi.
Tôi buồn bã nói: "Anh xin lỗi, anh lại không kiểm soát được cảm xúc của mình rồi".
Bào Văn lắc đầu nói không sao, dường như cô ta cũng đã quen với tôi như vậy. Cô ta nói cô ta nhất định sẽ điều tra ra sự thật, sau đó bảo bác sĩ cho xem băng ghi hình của camera giám sát. Có Lục Hiểu Phong ở đây, việc lấy băng ghi hình rất hơn giản, Bào Văn nhanh chóng thấy được trong băng ghi hình Lục Hiểu Phong đưa thuốc cho Tráo Tử, sau đó, một y tá đi lại từ phía sau va vào hắn một cái, y tá đó cúi đầu nói gì đó, sắc mặt căng thẳng chạy đi.
Đứng ở góc độ là người xem thế này, rất rõ ràng có thể nhìn ra y tá này cố ý đâm vào Tráo Tử, hơn nữa khi cô ta rời đi, cơ thể đứng dậy trước, sau đó mới rút tay từ "trong ngực" của Tráo Tử ra, cảm giác người này đang để thứ gì đó vào trong ngực áo của Tráo Tử vậy.
Bào Văn đa nghi như vậy, đương nhiên sẽ cảm thấy có gì đó không đúng, bảo nhân viên cho xem đi xem lại đoạn vừa nãy, sắc mặt âm trầm đến mức có thể nhỏ từng giọt nước ra vậy. Còn Lục Hiểu Phong sau khi nhìn thấy y tá này thì nói: "Người này hình như không phải là nhân viên của bệnh viện chúng tôi thì phải? Sao tôi chưa bao giờ gặp nhỉ?"
Trợ lý của ông ấy lúc này cũng phụ họa vào nói: "Quả thật rất lạ mặt, hay là thực tập sinh mới đến đây được hai ngày? Hơn nữa, tôi thấy cô gái này như cố tình đâm vào người khác, liệu không phải tinh thần có vấn đề gì chứ nhỉ?"
Bào Văn trầm mặc như nước, nghiến răng nói với người bên cạnh: "Bây giờ, mau về biệt thự, lục soát một lượt phòng của Tráo Tử, xem xem liệu có phải là có thứ không nên có ở đấy không, rồi mang đến đây cho tôi. Ngoài ra, bắt Tráo Tử qua đây gặp tôi".
Tôi vốn dĩ rất thông minh, nếu như giả vờ không thấy gì, thì e là ngược lại sẽ khiến Bào Văn nghi ngờ, cho nên tôi lập tức mở miệng nói: "Tráo Tử liệu có phải có ẩn tình gì với cô y tá đó không? Hơn nữa, sáng sớm hôm nay lúc anh đi tìm cậu ta để lấy hướng dẫn dùng thuốc, thì thấy cậu ta lúng túng hoảng hốt".
Lúc này, Lục Hiểu Phong đã kêu người đi tìm nữ y tá đó rồi, nghe tôi nói vậy, ông ấy liền nói: "Các người không phải có đấu tranh nội bộ chứ?"
Nghe vậy, Bào Văn tức giận trừng mắt nhìn ông ấy một cái, ông ấy lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ. Tôi nhìn Bào Văn, nghi ngờ hỏi: "Tráo Tử kia rốt cuộc là ai? Trước đây anh rất ít khi gặp cậu ta, cậu ta mới tới đây được hai hôm nay sao? Tại sao cậu ta vừa đến, anh liền đau đầu, lại còn uống phải thuốc độc nữa? Bào Văn, anh đang nghi ngờ liệu có phải do em chê anh xấu xí, nên mới tìm người đến ám sát anh không?"
Bào Văn nghe tôi không gọi cô ta là "vợ" nữa, lại nói mấy câu nghiêm trọng như vậy, đột nhiên tức giận, chỉ là khi nhìn thấy hai đôi mắt phẫn nộ của tôi, cô ta hình như nghĩ đến cái gì, bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi nói: "Em biết từ khi anh bị hủy đi khuôn mặt, trong lòng vẫn luôn không vui, nhưng anh nói như vậy, em thật sự rất tổn thương, em yêu anh nhiều như vậy, lẽ nào anh không cảm nhận được một chút nào sao?"
Tôi không nói gì, cúi đầu vặn vẹo ngón tay, cho cô ta thấy bộ dạng rất khó chịu của tôi.
Bào Văn đi tới ôm tôi, dịu dàng nói: "Chồng à, em biết anh đến bây giờ vẫn không thể chấp nhận nổi bản thân mình, nhưng em vẫn hi vọng anh có thể hiểu, em thật sự không ghét bỏ anh, cũng chưa từng nghĩ đến việc rời xa anh, có lẽ anh đã quên mất ban đầu chúng ta phải gặp bao nhiêu khó khăn mới được ở bên nhau, nhưng không sao, em đã từng nói, em sẽ không ghét bỏ anh, không rời xa anh, nói một lần anh không tin, nói hai lần anh không tin, vậy thì em sẽ nói ba lần, bốn lần, mười lần, một trăm lần, cho tới khi anh tin mới thôi".
Nghe Bào Văn nói vậy, cảm nhận cái ôm ấm áp của cô ta, tôi trở nên bình tĩnh hơn, chỉ dựa đầu vào vai cô ta. Tôi tin lúc này không lên tiếng sẽ hay hơn lên tiếng, Bào Văn lúc này nhất định nghĩ rằng tôi đang coi cô ta là chỗ dựa.
Kẻ đi lừa bị lừa lại, diễn xuất của kẻ bị lừa, nghĩ đến thật mỉa mai.
Lục Hiểu Phong nhanh chóng có được tin tức, nói nữ ý tá này vốn dĩ không phải người của bệnh viện.
Sắc mặt Bào Văn lại trầm xuống thêm chút nữa, tôi biết, lúc này sự nghi ngờ của cô ta với Tráo Tử càng sâu sắc hơn.
Nửa tiếng sau, Tráo Tử bị áp giải đến phòng bệnh, chỉ là tình trạng lúc này của cậu ta rất khó coi, trên mặt đầy máu, bộ dạng hấp hối sắp chết.
Bào Văn hỏi: "Các người đánh cậu ta?"
Mấy người áp giải hắn đến vội lắc đầu, một người trong đó nói: "Khi chúng tôi trở về đã thấy cậu ta như thế này rồi, dường như bị người huấn luyện sát thủ của anh Hải đánh, không chỉ như vậy, chân của cậu ta hình như đã bị gãy rồi".
Bào Văn híp mắt lại, đến trước mặt Tráo Tử, Tráo Tử nói: "Đại tiểu thư, ả tiện nhân Đoàn Thanh Hồ kia đã phát hiện ra kế hoạch của chúng ta rồi, cô ta đã phế đi đôi chân của tôi, sau đó chạy rồi......Đại tiểu thư, mau đuổi theo cô ta, nếu không cô ta mà nói với người kia kế hoạch của chúng ta, thì chúng ta sẽ rất thảm đó".
Đoàn Thanh Hồ đi rồi? Trái tim tôi đột nhiên chùng xuống, rất nuối tiếc, cũng rất buồn, bởi vì chị ấy đi rồi, tôi ngay đến tư cách âm thầm quan sát chị ấy cũng không có, nhưng như vậy thì chị ấy sẽ an toàn hơn rất nhiều, cho nên tôi vẫn cảm thấy rất được an ủi, chỉ là người kia mà Tráo Tử vừa nói không phải là bố nuôi của Bào Văn bây giờ, Tống Vân Hải sao? Sao vậy? Tống Vân Hải bảo vệ Đoàn Thanh Hồ sao?
Tôi suy nghĩ một chút, Đoàn Thanh Hồ hiện tại đang mang thai con của tôi, Tống Vân Hải có lẽ sẽ để ý đến đứa bé trong bụng chị ấy, dù sao có đứa bé này thì việc uy hϊếp mẹ tôi hoặc gì đó cũng sẽ là chuyện dễ dàng hơn, cho nên mặc dù Bào Văn muốn gϊếŧ chết đứa bé này, Tống Vân Hải cũng sẽ không đồng ý.
Bào Văn thản nhiên nói: "Thứ vô dụng! Trước đây cậu làm việc không phải rất lợi hại sao? Tại sao bây giờ một chút chuyện cỏn con thế cũng không xong?"
Tráo Tử vội nói: "Đại tiểu thư, xin bớt giận, tôi thật sự không biết là đã có chuyện gì".
Bào Văn không nhìn hắn, mà hỏi mấy người đưa hắn tới, có tìm thấy gì trong phòng của Tráo Tử không? Tên cầm đầu lập tức lấy ra một chiếc bình, nói là tìm thấy ở trong phòng của Tráo Tử.
Bào Văn giận dữ nhận lấy chiếc bình, Lục Hiểu Phong bên cạnh lập tức phát ra tiếng kêu kinh ngạc, giật lấy chiếc bình, hai tay run rẩy, nói: "Đây.....đây rõ ràng là thuốc độc mà chồng cô trúng".
Tráo Tử vẻ mặt hoang mang, hỏi bác sĩ đang nói gì, Bào Văn bước tới tóm lấy cổ áo của hắn, quát: "Triệu Long! hôm qua cậu đã bảo đảm với tôi thế nào? Cậu từng nói, sẽ không đụng vào anh ấy nữa, ngay ngày hôm sau cậu liền lật mặt, hay cho thứ chó má bằng mặt không bằng lòng như cậu, tôi thấy cậu đã đổi chủ nhân rồi thì cho rằng tôi thật sự không dám làm gì cậu sao?"
Nghe vậy, tôi tức giận, quát: "Như vậy nghĩa là sao? Cái gì mà bảo cậu ta "lại" đụng vào anh? Lẽ nào nói trước đây cậu ta đã từng hại anh sao?"
Bào Văn trong cơn tức giận đã vô tình nói câu này, đương nhiên không ngờ được rằng tôi sẽ nghe ra được bí mật trong đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vừa định nói thì tôi xông đến quát: "Cô nói đi, hắn có phải đã từng hại tôi không? Hắn hại tôi, mà cô còn giữ hắn tại, cô có dã tâm gì?"
Bào Văn sắc mặt trắng bệch nói: "Anh nghe em giải thích".
Tôi đẩy cô ta ra, quát: "Tôi không nghe! Bào Văn, cô luôn miệng nói rằng cô yêu thương tôi, quan tâm tôi, đều là lừa tôi hết đúng không?"
Nói xong, tôi căm hận nhìn Tráo Tử, Tráo Tử vội nói: "Tôi không có, tôi không hạ độc anh Hải, thật đó!"
Tôi nắm lấy cổ áo của hắn, nói: "Việc đã đến nước này rồi, mẹ kiếp mày vẫn còn muốn chối sao? Mày tưởng có người bảo vệ mày thì tao không dám gϊếŧ mày sao?"
Nói đến đây, tôi nhìn xung quanh, sau đó đến chỗ tủ đầu giường, ở đó có một bình hoa, tôi cầm bình hoa thủy tinh đi đến phía Tráo Tử, Bào Văn xông lên ngăn tôi lại, tôi tức giận đẩy cô ta ra nói: "Đến bây giờ cô vẫn bảo vệ hắn?"
Bào Văn có thể thấy tôi thật sự tức giận, có một khoảnh khắc sững sờ, tôi nhân cơ hội đẩy cô ta ra, cầm bình hoa đập trực tiếp vào đầu Tráo Tử, lực đập của tôi khiến bình hoa thủy tinh vỡ ra thành mấy mảnh, máu tươi chảy ròng ròng, Bào Văn xông lên muốn ngăn tôi lại, Lục Hiểu Phong đứng đó phát ra tiếng kêu sợ hãi, Bào Văn thấy tình thế không ổn, sợ sẽ thu hút sự chú ý của người khác, liền lập tức lao lên bịt chặt miệng ông ấy, cũng đúng lúc này, tôi cầm mảnh vỡ của bình cắt cổ Tráo Tử.
Động mạch chủ bị đứt, Tráo Tử vốn đã đang hấp hối giãy giãy hai chân, sau đó đầu gục xuống, tôi lạnh nhạt nhìn hắn, thấy Bào Văn chau mày, hừ lạnh một tiếng, tôi đứng lên đi ra ngoài phòng bệnh.
Bào Văn hỏi tôi muốn đi đâu? Tôi trầm giọng nói: "Tôi không cần một người vợ chỉ toàn nói những lời dối trá".
Nói xong, tôi bước nhanh rời đi.