Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 370: Diệt trừ Tráo Tử (P1)




Vị bác sĩ nghe thấy tôi cảm ơn chú ấy, xua tay nói: "Đây là việc nên làm".

Tôi lắc đầu nói: "Trên thế giới này không có ai nên hi sinh vì ai, cháu biết đạo lý này, cho nên cháu rất cảm kích trong mấy năm nay sau khi bố cháu mất, các chú vẫn kiên trì tìm kiếm chân tướng, thật sự rất cảm ơn các chú. Đúng rồi, bác sĩ, không biết cháu nên gọi chú thế nào".

Bác sĩ cười, nói: "Chú tên là Lục Hiểu Phong, sau này khi không có ai, cháu có thể gọi chú là chú Phong, bình thường cứ gọi chú là bác sĩ là được, được rồi, không còn nhiều thời gian nữa, cháu nằm xuống ngủ đi, chú đẩy cháu ra phòng bệnh, đừng tỉnh lại".

Tôi gật đầu, chú ấy nghĩ rồi nói: "Chú sẽ nói với Bào Văn rằng tình trạng của cháu không được tốt, sau này mỗi nửa tháng phải tới kiểm tra một lần, như vậy chúng ta có thể gặp nhau để bàn chuyện".

Tôi vội nói: "Cháu biết rồi, chú Phong nhọc công rồi".

Lục Hiểu Phong vỗ vai tôi, cười nói: "Người một nhà, đừng khách sáo".

Tiếp theo, tôi nằm trên bàn phẫu thuật, Lục Hiểu Phong nói với y tá, cũng là cộng sự của chú ấy rằng: "Nửa tiếng sau, đưa thuốc mà tôi nói cho Trần Danh".

"Vâng, đại đội trưởng". Người y tá đó có lẽ là cấp dưới của chú ấy, trong lời nói chứa đầy sự tôn kính.

Một lát sau, Lục Hiểu Phong cùng hai người hỗ trợ nữa đẩy tôi đến phòng bệnh, đợi sau khi tôi được chuyển đến nằm trên giường bệnh, tôi nghe chú ấy nói với Bào Văn về tình hình sức khỏe của tôi, bảo Bào Văn đừng kích động tôi, nói tình trạng của tôi bây giờ không được tốt, còn nói nếu như tôi vui buồn tức giận bất thường cũng là hiện tượng bình thường, bảo cô ta bao dung cho tôi nhiều hơn, quan tâm yêu thương tôi hơn, cô ta vội vàng đồng ý, cũng đồng ý mỗi nửa tháng sẽ đưa tôi tới bệnh viện một lần, còn đưa phong bì cho Lục Hiểu Phong, bảo ông ấy giữ bí mật với bên ngoài.



Sau khi Lục Hiểu Phong đồng ý thì liền rời đi, đợi sau khi ông ấy đi, Bào Văn đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói: "Trần Danh, cho dù anh có trở nên như thế nào, em cũng sẽ không rời xa anh, mặc kệ anh có biến thành kẻ ngốc, mặc kệ anh sẽ vui buồn bất thường, em cũng đều sẽ không rời xa anh, anh là của em, chỉ có thể là của em thôi".

Mặc dù Bào Văn nói rất chân tình, nhưng tôi không cảm động một chút nào, bởi vì tôi không thể quên những chuyện độc ác bẩn thỉu mà cô ta đã làm với tôi, mãi mãi không thể quên. Tôi hận cô ta, hận không thể lập tức gϊếŧ chết cô ta, sự hận thù này cho dù thế nào cũng không thể giảm bớt được, ân tình của cô ta với em gái tôi năm đó, sớm cũng đã bị sự thù hận này tiêu diệt tận gốc rồi.

Lúc này, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó nghe thấy giọng của Tráo Tử, hắn nói: "Đại tiểu thư".

Bào Văn lạnh lùng nói: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Tôi nghe nói anh ấy sau khi cùng cậu ở chỗ tập luyện về thì đột nhiên phát điên, bác sĩ nói anh ấy đã chịu sự đả kích nào đó, không phải cậu đã kích động anh ấy chứ?"

Trong lòng tôi mừng thầm, những lời của bác sĩ Lục vừa nãy là cố ý nhắm vào Tráo Tử, Bào Văn không hề nghi ngờ lời của ông ấy, tất nhiên sẽ bắt đầu nghi ngờ Tráo Tử.





Tráo Tử hết sức lo sợ nói: "Không có, tuyệt đối không có, đại tiểu thư, chỉ là lúc anh Danh, à không, anh Hải hỏi tôi tên gì, tôi đã trả lời tôi tên Tráo Tử thì anh ấy đột nhiên phát điên".

Nói rồi, hắn đem toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay kể lại, bao gồm cả chuyện tôi châm biếm Đoàn Thanh Hồ, còn cả chuyện hắn vô duyên vô cớ bị đánh nên bất đắc dĩ không thể thực hiện được kế hoạch. Kế hoạch mà hắn nói chính là kế hoạch đối phó với Đoàn Thanh Hồ.
Nghe bọn họ nói chuyện, tôi mới biết vốn là Tráo Tử định thoa một loại nước mê tình lên báng súng của Đoàn Thanh Hồ, đợi sau khi Đoàn Thanh Hồ sờ vào súng sẽ cảm thấy toàn thân bất lực, đến lúc đó chẳng phải sẽ tùy ý hắn thao túng sao?

Nghe những lời này tôi thật sự không kiềm nổi tức giận, hận không thể trực tiếp từ trên giường nhảy xuống đánh cho hắn một trận, cũng may là tôi không làm ra chuyện kích động, mà chọn cách này đã cứu được Đoàn Thanh Hồ, còn Tráo Tử, hắn nhất định phải chết!

Nghĩ đến kế hoạch của mình, tôi kiềm chế sự khó chịu trong lòng xuống, bình tĩnh đợi thời cơ.

Bào Văn lạnh lùng nói: "Cậu nghe thấy anh ấy chế nhạo Đoàn Thanh Hồ sao?"

Tráo Tử nói: "Vâng nghe thấy, không biết Đoàn Thanh Hồ nói cái gì, dù sao anh ấy dường như rất coi thường cô ta".
Bào Văn cười khanh khách, nói: "Tôi thật muốn xem xem, nếu như Đoàn Thanh Hồ biết anh ấy là Trần Danh sẽ có phản ứng thế nào? Tôi nghĩ biểu cảm của cô ta lúc đó sẽ rất thú vị".

Nói đến đây, ngữ khí của cô ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cô ta nói: "Còn nữa, đứa bé trong bụng cô ta bắt buộc phải chết, còn cô ta, tôi sẽ để cô ta sống để nhận hết những tra tấn. Tráo Tử, nhiệm vụ chưa hoàn thành này, ngày mai nếu như còn không hoàn thành được, thì sau này cậu không cần phải đến gặp tôi nữa".

Tráo Tử vội vàng nói tuân lệnh.

Bào Văn lạnh lùng nói: "Còn nữa, tôi biết cậu vẫn luôn không quen nhìn Trần Danh, chủ nhân mới kia của cậu lại càng từng hận không thể lập tức khiến anh ấy biến mất trên đời này, nhưng ai cũng không được làm tổn hại anh ấy, nếu như để tôi biết cậu có ý đồ xấu với anh ấy, thì lần này tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"
Tráo Tử vội nói: "Đại tiểu thư yên tâm, tôi sẽ không phạm phải lỗi lầm tương tự như vậy nữa đâu".

Xem ra Tráo Tử đã nhận người anh em song sinh kia của tôi làm chủ nhân rồi, hơn nữa lần trước hắn thật sự muốn nhân cơ hội Bào Văn không có mặt mà gϊếŧ chết tôi, kết quả Bào Văn lại kịp thời đến, cho nên tôi vẫn chưa chết, Bào Văn có lẽ rất giận dữ, nhưng vì trở ngại với người anh sinh đôi kia của tôi nên cô ta lựa chọn nhẫn nhịn.

Chỉ là, nếu như Tráo Tử còn hại tôi đến lần thứ hai nữa, cô ta sẽ còn lựa chọn nhẫn nhịn không? Nói thật tôi vẫn không chắc chắn, tôi đã bị thiêu thành bộ dạng ma quỷ thế này, cô ta luôn miệng nói vẫn yêu tôi lại lựa chọn nhẫn nhịn, hơn nữa vẫn còn rất tin tưởng kẻ muốn hại tôi, bảo tôi làm sao có thể tin được lời mà cô ta nói yêu tôi?
Cho nên tôi sẽ không để quyền sống chết của Tráo Tử cho cô ta, lần này, tôi sẽ đích thân lấy cái mạng chó của Tráo Tử!

Tôi giả vờ khó chịu ho khan hai tiếng, Bào Văn và Tráo Tử vội dừng nói chuyện, tôi từ từ mở mắt, đập vào mắt tôi là đôi mắt dịu dàng của Bảo Văn, cô ta nhẹ nhàng hỏi: "Chồng à, anh cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Tôi giả vờ không nhìn thấy Tráo Tử vừa mở cửa đi ra, sờ băng cuốn ở trên đầu hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đầu của anh tại sao lại đau đến như vậy? Có phải sau này anh sẽ thường xuyên như vậy không?"

Bào Văn an ủi tôi nói: "Đừng lo lắng, những triệu chứng này chỉ là di chứng sau phẫu thuật thôi, chỉ tạm thời thôi. Còn nữa, ban nãy anh cũng đã được làm một cuộc phẫu thuật nhỏ rồi, bác sĩ nói anh không thể tiếp tục tập luyện cường độ cao nữa, bắt đầu từ ngày mai, anh chỉ cần chuyên tâm luyện tập bắn súng thôi, dừng luyện tập thể lực. Nhưng tập bắn súng cũng tiêu hao rất nhiều năng lượng, anh phải chú ý nghỉ ngơi nhé".
Tôi gật đầu nói: "Anh không muốn trải qua cảm giác đau đớn đó lần thứ hai nữa, đúng rồi, có phải anh lại nổi giận với em không?"

Bào Văn lắc đầu, nói: "Không sao cả, anh đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi xong rồi chúng ta sẽ về nhà, em sẽ làm món gà hầm mà anh yêu thích nhất".

Tôi cười nói: "Được".

Nói chuyện với Bào Văn một lúc, Lục Hiểu Phong liền đi vào, ông ấy nói: "Khi nãy người đàn ông đi ra từ phòng bệnh là thuộc hạ của cô à? Tôi đã đưa thuốc mà chồng cô phải uống cho cậu ta rồi".

Bào Văn gật đầu, nói: "Tôi biết rồi, bác sĩ, làm phiền rồi, xin hỏi chồng tôi khi nào có thể xuất viện?"

Lục Hiểu Phong nhìn tôi một cái, nói: "Lúc nào cũng có thể ra viện, nhưng đường khâu trên đầu cậu ấy mới được khâu lại, nhất định phải chú ý không được để dính nước".
"Vâng". Bào Văn vội nói, tôi ngồi dậy nói: "Vậy anh đi vào nhà vệ sinh một chút nhé".

Bào Văn gật đầu, thế là tôi rời khỏi phòng bệnh, Lục Hiểu Phong cũng đi ra, nhưng hai chúng tôi đi hai hướng khác nhau, mục đích là để tránh Bào Văn nghi ngờ chúng tôi có gì đó mờ ám.

Đến nhà vệ sinh, từ trong buồng vệ sinh đột nhiên truyền đến mấy tiếng gõ cửa, rất có quy luật, tôi nói: "Tôi đến rồi".

Một người đi từ trong buồng vệ sinh ra, đúng là người ở trong phòng phẫu thuật khi nãy, nam trợ lý của Lục Hiểu Phong, anh ấy đưa một chiếc bình màu xanh cho tôi, nói: "Đây là một loại thuốc mà anh phải uống, nhưng thuốc ở bên trong không giống nhau, anh cầm lấy, đây là thuốc độc, nhưng trong thuốc anh uống có thuốc giải, cho nên anh không cần lo lắng, đợi sau khi uống thuốc này xong, anh chỉ cần giả vờ đầu rất đau, sau đó muốn nôn, toàn thân mất sức, co quắp là được".
Anh ấy nói xong, đưa một bình khác cho tôi, chiếc bình này khá lớn, nói: "Anh để chiếc bình này trong phòng của hắn ta, tiện vu oan cho hắn".

Tôi gật đầu, vỗ vai anh ấy, nói: "Cảm ơn nhiều nhé".

"Cống hiến sức lực vì anh là niềm vinh hạnh của tôi". Anh ấy nói rất quan cách rồi vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh.

Một lát sau tôi mới từ nhà vệ sinh đi ra.

Bào Văn đang đợi ở bên ngoài cửa phòng bệnh, thấy tôi đi ra liền vội chạy tới đỡ lấy cánh tay tôi nói: "Chúng ta về nhà thôi".

Như vậy, chúng tôi rời khỏi bệnh viện, về đến biệt thự. Lúc trở về, tôi đặc biệt chú ý quan sát lại quãng đường đi của chúng tôi, phát hiện ra tất cả ở đây đều rất lạ lẫm, thông qua biển số xe của dòng xe tấp nập, tôi mới phát hiện ra chúng tôi hiện tại đang ở Vân Nam.

Sau khi trở lại biệt thự, tôi lấy lý do là mệt nên muốn về phòng ngủ, Bào Văn thì đi tắm rửa, tôi nhân cơ hội lúc cô ta ngủ đã giấu đồ xong xuôi. Sáng sớm ngày hôm sau trời còn tờ mờ sáng, tôi dậy tắm rửa rồi ra ngoài tập luyện, kết quả là thấy Đoàn Thanh Hồ đang ở bên ngoài luyện tập từ sớm, tôi nghĩ đến những lời của Bào Văn và Tráo Tử, giả vờ không nhìn thấy Đoàn Thanh Hồ, mà trực tiếp đi đến phòng của Tráo Tử.
Tráo Tử quả nhiên không ở trong phòng, không cần nghĩ cũng biết hắn nhất định đang nhân lúc Đoàn Thanh Hồ không ở trong phòng mà đi bôi nước mê tình lên súng của chị ấy rồi. Tôi tìm một chỗ, nhanh chóng giấu lọ thuốc kia trong phòng của hắn.

Sau khi làm xong mọi thứ, tôi nghe bên ngoài có động tĩnh, liền cố ý lớn giọng gọi: "Tráo Tử? Thằng nhóc này rốt cuộc đi đâu rồi? Không phải là tối qua không về ngủ đấy chứ?"

Lúc nói câu này, tôi rõ ràng cảm thấy ở ngoài cửa có người, người này tất nhiên là Tráo Tử. Hắn mở cửa, cười hớn hở nói: "Anh Hải, anh tìm em có việc gì sao?"

Tôi thô tục hỏi: "Tối qua cậu chơi bời ở đâu vậy?"

Tráo Tử cười he he nói: "Anh đừng đổ oan cho em, tối qua em thật sự ngủ ở phòng mà, vừa nãy mới ra ngoài đi dạo vài vòng thôi".

"Thật không?" Tôi nửa tin nửa ngờ hỏi, không thay đổi sắc giọng chuyển chủ đề hỏi: "Hôm qua chỗ thuốc cậu đưa tôi, sao không có hướng dẫn sử dụng gì thế?"
Tráo Tử nhíu mày hỏi: "Không có sao? Có mà, có phải anh để đâu rồi không? Anh tìm lại xem".

Tôi "ờ" một tiếng, rồi rời khỏi phòng của hắn. Lúc này, tôi thấy Đoàn Thanh Hồ đang đi về phòng, phòng của chị ấy cũng ở tầng này, thế là tôi đi chậm lại, đợi sau khi chị ấy lên lầu, tôi cố ý từ trên sườn cầu thang đi xuống, lúc đi qua chị ấy, tôi thấp giọng, nói nhanh: "Đừng đụng vào súng".

Nói xong tôi đi luôn, còn Đoàn Thanh Hồ cũng rất thông minh không quay lại nhìn tôi.

Rời khỏi tầng 3 trở lại tầng 2, Bào Văn vừa hay ra ngoài tìm tôi, thấy tôi trở về, cô ta hỏi tôi đi đâu, tôi liền giải thích một chút, sau đó về phòng tìm kiếm, cuối cùng "tìm" thấy ở cuối giường đơn thuốc, sau đó bắt đầu uống thuốc.

Bởi vì kế hoạch của tôi không chút sơ hở, cho nên đến lúc này cũng vẫn không có ai nghi ngờ tôi.


Sau khi tôi uống thuốc xong, một lát sau, tôi bắt đầu giả vờ bộ dạng rất khó chịu, Bào Văn thấy tôi bắt đầu run rẩy, mặt mũi thất sắc, vội vàng kêu người đưa tôi tới bệnh viện, thở hổn hển đi tìm Lục Hiểu Phong, còn tưởng rằng thuốc mà Lục Hiểu Phong kê có vấn đề.





Lần này, cô ta thật sự rất tức giận, cứ thế trực tiếp dí súng vào đầu của Lục Hiểu Phong.





Lục Hiểu Phong khϊếp sợ làm kiểm tra cho tôi, sau đó nói: "Cậu ấy bị trúng thuốc độc rồi! Nhưng, đây vốn dĩ không phải là thuốc tôi kê, tôi không đưa loại thuốc này cho cậu ấy!"





Bào Văn lạnh lùng nói: "Thuốc là do ông kê, bây giờ ông lại nói ông không kê, ông nghĩ tôi sẽ tin sao?"