Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 330: "Như vậy sao được?"  




Ánh mắt Đoàn Thanh Hồ nhìn xa xăm, lẩm bẩm nói: "Tôi chưa từng nghĩ tới có một ngày có thể sống những ngày tháng như vậy."



Tôi nói: "Em sẽ cho chị được sống như vậy, có thể sẽ có chút khô khan, nhưng ít ra cũng an ổn. Điều mà em muốn chỉ là người mà em quan tâm có thể sống bình an."



Đoàn Thanh Hồ nhắm mắt lại, khóe miệng mang ý cười, chị ấy nói: "Đột nhiên có chút chờ mong."





Tôi cười rộ lên, nói tôi cũng thực chờ mong ngày đó. Mới vừa nói xong thì điện thoại của tôi vang lên, là Tống Giai Âm gọi tới, tôi nhanh chóng nghe máy, hỏi chị ấy có chuyện gì?



Tống Giai Âm nói: "Đêm nay tám giờ, ở khách sạn Kim Lăng, tôi đã mời tất cả đàn em cũ của chú Lôi, cũng như là người nhà họ Tống chúng tôi mở cuộc họp, đến lúc đó tôi sẽ khiến cậu thăng tiến, buổi chiều tôi sẽ cùng cậu đi mua quần áo."





Tôi chợt có chút hưng phấn, thầm nghĩ nhanh như vậy mà tôi đã leo lên được rồi?



Cúp máy, tôi nói: "Chị, buổi chiều em có việc phải đi ra ngoài một chuyến."



Đoàn Thanh Hồ gật gật đầu, tôi nói: "Anh Đậu đã kêu người tình của anh ấy đến chăm sóc chị, một lát nữa sẽ đến, chị cần gì cứ nói với cô ấy là được."



Bây giờ anh Đậu đang yêu đương rất nồng nhiệt với cô chủ của công ty tiệc cưới lần trước, cũng không biết anh ấy dùng phương pháp gì mà khiến cho cô chủ này một lòng một dạ với anh ấy, vô cùng nghe lời, anh Đậu kêu cô ấy đến chăm sóc Đoàn Thanh Hồ, vậy mà cô ấy cũng đồng ý.



Đoàn Thanh Hồ khẽ nhíu mày, dường như muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu, nói: "Tôi biết rồi."



Thế nên tôi vội vàng rời khỏi phòng bệnh, đi gặp Tống Giai Âm, chị ấy kêu tài xế chở chúng tôi đến Kim Ưng, mua cho tôi vài bộ đồ hiệu, tôi nhìn thấy giá tiền đã sợ đến gần chết, nhưng thấy dáng vẻ hào phóng của Tống Giai Âm, thì lại không nỡ từ chối tình cảm của chị ấy.



Khi tính tiền, nhân viên cửa hàng nói: "Năm trăm bốn nghìn tệ."



Chỉ một câu, suýt chút nữa đã dọa chết tôi, tôi vốn định trả lại đống quần áo này, nhưng Tống Giai Âm đang ở bên cạnh, hơn nữa xem ra chị ấy rất vừa lòng bộ quần áo này của tôi, tôi thầm nghĩ dù sao thì tôi cũng sẽ nhanh chóng có tiền, còn em gái tôi, nghỉ đông mới có thể làm phẫu thuật, vậy thì mua đi.



Tôi cắn răng lấy thẻ ngân hàng ra, ai ngờ Tống Giai Âm đã đưa thẻ của chị ấy cho nhân viên cửa hàng trước tôi một bước, nhìn tôi nói: "Tôi tặng cậu."



Tôi nói: "Như vậy sao được?"



Tống Giai Âm nhìn tôi nháy mắt, nói: "Chỉ cần cậu đừng mặc quần áo tôi tặng đi ngủ với người phụ nữ khác là được."



Tôi bị chị ấy nói đến mức đỏ cả mặt, nhân viên thu ngân thì cười rộ lên, nói: "Người đẹp, cô đối xử bạn trai tốt thật nha."



Tôi sợ Tống Giai Âm tức giận, vội nói: "Tôi không phải bạn trai chị ấy."



Nhân viên thu ngân chợt xấu hổ nói: "Xin lỗi."



Ai ngờ Tống Giai Âm lại đột nhiên ôm lấy cánh tay của tôi nói: "Đúng, cậu ấy không phải bạn trai tôi, mà là chồng sắp cưới của tôi."











"Cậu ấy không phải bạn trai tôi, mà là chồng sắp cưới của tôi."







Một câu của Tống Giai Âm làm cho tôi giật mình sững sờ tại chỗ, cái thẻ trong tay cũng rơi xuống mặt đất .







Tống Giai Âm nhướng mày với tôi, nhân viên thu ngân kia cười nói: "Thì ra là thế, chúc mừng hai anh chị, hai anh chị đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi nha."







Tôi lúng túng cười cười, trong lòng lại thấy hơi buồn cười, thầm nghĩ nếu như lúc nãy không phải do tôi mặc bộ quần áo mới mua này, nhìn qua cũng không tệ, dáng vẻ lại đẹp trai, thì nhân viên thu ngân tuyệt đối sẽ không nói như vậy, tôi còn nhớ rất rõ ràng, lúc mới đi vào, tất cả nhân viên trong cửa hàng đều dùng ánh mắt nhìn một tên ăn mày mà nhìn chằm chằm tôi, nếu không phải da mặt tôi dày, có thể tôi đã sớm rời khỏi chỗ quỷ quái này lâu rồi.