Tôi hoảng sợ ngửi ngửi cả người mình, phát hiện cũng không mùi son phấn gì khó ngửi lắm, chỉ có một mùi nước hoa dễ chịu thấm vào lòng người, tại sao Tống Giai Âm lại cảm thấy khó ngửi chứ? Chẳng lẽ mũi của chị ấy không được tốt?
Tôi vừa miên man suy nghĩ , vừa rời khỏi quán cà phê, cùng anh Đậu đi ăn một chút gì đó, sau đó về nhà anh ấy tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này tinh thần mới sảng khoái đi đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Đoàn Thanh Hồ đang xem một bộ phim sitcom nhàm chán, hẳn là chị ấy không thường xem loại phim này, trên mặt tràn ngập hiếu kỳ và hứng thú, thấy tôi đi vào, chị ấy nhẹ nhàng cười, nói: "Tối hôm qua đồ ở trên cửa là cậu treo hả?"
Tôi xấu hổ ‘ừ’ một tiếng, chị ấy hỏi tôi vì sao không đi vào? Tôi nhìn chị ấy, chị ấy cũng nhìn tôi chằm chằm, tôi luôn cảm thấy chị ấy và Tống Giai Âm rất giống nhau, đều có thể nhìn thấu ý nghĩ của tôi, tôi vội che giấu nói: "Lúc ấy em đột nhiên có việc gấp phải đi xử lý, nên mới treo trước ở trên cửa rồi vội vã đi."
Nói xong, tôi nói sang chuyện khác, hỏi thăm tình hình của chị ấy một chút, chị ấy nói mình không sao, vừa nói vừa bực bội vén một lọn tóc mai ra sau tai.
Tôi nhớ rõ tóc chị ấy ngày hôm qua dính rất nhiều máu, giờ nhìn dính bết vào nhau, chị ấy là người cực kỳ yêu thích sạch sẽ, khẳng định sẽ không thoải mái, nhưng bởi vì một cánh tay bị thương nên chị ấy không có cách nào gội đầu được. Nghĩ vậy, tôi chạy nhanh vào nhà vệ sinh lấy nước mang ra, tìm đồ để đặt chậu rửa mặt lên, nói: "Chị, em gội đầu cho chị."
Đoàn Thanh Hồ có chút kinh ngạc, vội nói không cần, tôi cười hỏi chị ấy còn khách sáo với tôi làm gì, sau đó liền cẩn thận dè dặt xoay người chị ấy lại, bắt đầu gội đầu cho chị ấy.
Đây là lần đầu tiên tôi gội đầu cho một cô gái, nên có chút luống cuống tay chân, cũng may là không quá tệ, tôi học theo động tác trên tivi, nhẹ nhàng mát xa đầu cho Đoàn Thanh Hồ, cặp mắt thì ngớ ra cứ nhìn chằm chằm cái trán của chị ấy. Cái trán trơn bóng của chị ấy lúc này có một vết sẹo dài như móng tay, thoạt nhìn rất chói mắt, làm cho gương mặt hoàn mỹ của chị ấy xuất hiện một vết rách.
Lúc tôi gội đầu cho Đoàn Thanh Hồ, chị ấy nhắm hai mắt lại, có thể là bởi vì ánh mắt của tôi nhìn chị ấy quá mãnh liệt, chị ấy bỗng nhiên mở to mắt nhìn về phía tôi, ánh mắt sáng ngời kia tựa như biển lớn mênh mông, nháy mắt đã khiến tôi bị hút sâu vào.
Đoàn Thanh Hồ nhìn tôi nói: "Nhìn cái gì?"
Tôi nói: "Xin lỗi, nếu không phải tại em, cái trán của chị cũng sẽ không có thêm một vết sẹo."
Đoàn Thanh Hồ nhẹ nhàng cười, nói: "Ngoại hình chẳng qua cũng chỉ là một thứ có cũng được không có cũng chẳng sao, tôi không để ý."
Tôi nói, nhưng mà tôi để ý.
Đoàn Thanh Hồ nở nụ cười, hỏi: "Ý cậu là nếu như chị Thanh Hồ của cậu biến thành kẻ xấu xí, vậy thì cậu sẽ không gọi tôi là chị nữa?"
Tôi vội nói đương nhiên không phải, tôi chỉ là thấy chị ấy bởi vì tôi mới bị thương nên trong lòng sinh ra áy náy. Nói đến đây, tôi nhìn chị ấy, thâm tình nói: "Em quan tâm chị, là bởi vì chị đối với em rất tốt, chứ không phải bởi vì dung mạo của chị, cho nên, ngay cả có một ngày chị thật sự biến thành người xấu xí, em cũng vẫn như cũ gọi chị là ‘chị’, khi chị cần, em cũng sẽ như cũ gội đầu cho chị, mát xa cho chị. Chị là chị của em, là chị của cả đời em, không giả dối."
Trong mắt Đoàn Thanh Hồ gợn sóng chuyển động, chị ấy bình tĩnh nhìn tôi, nói: "Đứa nhỏ ngốc."
Tôi có chút bất đắc dĩ nói: "Em cũng không phải là đứa nhỏ."
Đoạn Thanh Hồ thản nhiên nói: "Người đầu tiên mà tôi giết là vào năm tôi tám tuổi, khi đó cậu chỉ mới bập bẹ tập nói, cậu nói thử xem, ở trước mặt tôi cậu có phải là đứa nhỏ không?"
Nhìn thấy chị ấy bình thản, tôi lại cảm thấy đau lòng, tôi nói: "Em sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ, sẽ không để cho chị tiếp tục sống những ngày tháng đãm máu đó nữa."
Đoàn Thanh Hồ nở nụ cười, nói: "Được, tôi chờ cậu trở nên mạnh mẽ."