Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 331: "Đúng vậy, tôi cũng thấy hai chúng tôi rất xứng đôi."  




Tống Giai Âm thanh toán xong, thật sự trông rất giống người vợ sắp cưới dịu dàng ân cần giúp tôi xách túi lớn túi nhỏ, nhìn tôi nói: "Đúng vậy, tôi cũng thấy hai chúng tôi rất xứng đôi."



Nói xong, cô ấy quay sang nháy mắt với tôi, lộ ra một nụ cười yêu nghiệt, nói: "Ông xã, chúng ta đi thôi."





Một tiếng "ông xã", khiến cho trái tim tôi run lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, lòng tôi có hơi thỏa mãn.





Tống Giai Âm nhân lúc tôi đang ngây người, kéo tôi ra khỏi Kim Ưng. Vừa đi khỏi, cô ấy lập tức buông cánh tay tôi ra, mùi hương nhàn nhạt trên người cô ấy, xúc cảm nhẵn nhụi khi tiếp xúc da thịt khi nãy nháy mắt đã biến mất hết, tôi giống như người mơ chợt bừng tỉnh lại, gãi gãi đầu, nói: "Thật muốn ở lại Kim Ưng thêm một chút nữa."



Tống Giai Âm nở nụ cười, cô ấy nhìn tôi nói: "Vì sao? Vì muốn làm ‘chồng sắp cưới’ của tôi lâu thêm một chút nữa? Hay là vì muốn nghe tôi gọi thêm một tiếng ‘ông xã’?"



Tôi cười "ha ha" ngây ngô, nói đều đúng, cô ấy cũng cười, nói: "Nhưng mà giả chính là giả, cho dù có được thêm một chút thời gian thì cũng có ý nghĩa gì chứ?"



Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, đương nhiên tôi biết vừa rồi Tống Giai Âm chỉ là vì sĩ diện của tôi nên mới vứt ra một lời nói dối thiện chí, là tôi tự lừa gạt chính mình ở trong lời nói dối đó mà thôi, cho nên trong đầu mới xuất hiện một ý nghĩ hão huyền như vậy.



Tống Giai Âm đột nhiên nghiêm mặt nói: "Trần Danh, bây giờ cậu nhất định đang suy nghĩ, tôi chỉ là đang bận tâm tới sỉ diện của cậu nên mới diễn trò thôi đúng không?"



Tôi có chút kinh ngạc nhìn cô ấy, không ngờ tới cô ấy lại có thể nhìn thấu ý nghĩ của tôi.



Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Nhưng cậu chưa từng nghĩ, Tống Giai Âm tôi chưa bao giờ để tâm đến sĩ diện của người khác, huống chi lúc đó ngay cả khi tôi không mở miệng thì cậu cũng sẽ không xấu hổ gì, tôi nói như vậy, chính là muốn cho cậu biết, cậu nhìn đi, nhân viên ở cửa hàng đó không cảm thấy rằng cậu không xứng với tôi, cũng không cảm thấy rằng cậu kém hơn người khác một bậc, ở trong mắt bọn họ, khi cậu mặc âu phục và đi giày da, thì cậu sẽ không khác gì một kẻ có tiền ưu tú mà các cô ấy tha thiết mơ ước muốn được gả cho."



Tôi ngẩn ra, hỏi cô ấy rốt cuộc muốn nói cái gì?



Tống Giai Âm nói: "Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, làm người không thể tự cao tự đại, nhưng cũng không thể tự coi nhẹ chính mình. Trần Danh, cậu đúng thật là không có xuất thân, điểm xuất phát cao như người khác, cho nên cậu nỗ lực, cậu kiềm chế, trong thẻ của cậu dù có bảy chữ số không, cậu cũng không nỡ lãng phí một phân tiền nào để hưởng thụ, đây là đúng, nhưng mà, trừ xuất thân ra, thì cậu có cái gì mà so ra không hơn được người khác đâu? Cậu co được giãn được, cậu có thể bắt được hết thảy cơ hội mà leo lên trên, cậu trọng tình trọng nghĩa, có một đám anh em sẵn sàng cùng cậu xông pha, cậu có một nguồn tài nguyên to lớn, cậu còn sắp trở thành ông vua thế giới ngầm ở Nam Kinh, vậy cậu vẫn muốn khom lưng làm người giống như đà điểu vậy sao?"





"Tôi…" Tôi sững sờ, nói không ra được nửa lời.







Tống Giai Âm đột nhiên nở nụ cười, nói: "Tôi cái gì? Trong tận xương cốt của cậu quá tự ti, đây là ‘thói quen’ được hình thành trong hai mươi mấy năm qua, đúng không? Bởi vì cậu đã chịu qua rất nhiều cực khổ, cho nên học cách khom lưng làm người, không phải là vì cậu yếu đuối, vô dụng, mà là một loại cách thức cậu dùng để bảo vệ chính mình, có đúng không?"







Tôi nghẹn lời nhìn cô ấy trân trân, từ trước cho tới nay, tôi đều cho rằng trên thế giới này không một ai có thể hiểu được lòng mình, ngay cả anh Đậu thân cận với tôi, có lẽ cũng không hiểu được loại cảm giác tự ti từ trong xương cốt của tôi rốt cuộc vì sao lại kiên cố như vậy, khó có thể thay đổi như vậy, nhưng trong một khắc này, tôi mới phát hiện hóa ra trên thế giới này thật sự có người hiểu được tôi, người này là nữ thần cao không thể chạm tới trong lòng tôi, là cái người mà tôi cho rằng sống không cùng thế giới với tôi.







Giờ phút này, lòng tôi thật sự ngọt ngào, nhưng cũng thật khổ sở. Tôi luôn chờ mong có một người có thể hoàn toàn hiểu thấu và bao dung tôi, nhưng vì sao lại là cô ấy, là cái người mà có thể cả đời này tôi cũng không thể với tới, không thể có được?




Tống Giai Âm đứng ở trước mặt tôi, ánh mắt lạnh lùng kiên định, lúc này cô ấy giống như trở thành một nữ vương tối cao đứng trước mặt công chúng, trong nháy mắt làm cho tôi quên mất đi dáng vẻ cười rộ lên vừa hồn nhiên lại dễ thương của cô ấy. Cô ấy nói: "Trần Danh, tôi hiểu cậu, nhưng không có nghĩa là tôi đồng tình với cách làm của cậu, cậu nhớ kĩ lời tôi nói, làm người có thể khiêm tốn, nhưng mà khi cần cậu thẳng đứng thắt lưng, cậu cũng phải học được cách đứng từ trên cao mà nhìn xuống thế giới này, nhìn xuống những thứ đang muốn ngăn cản cậu tiến tới, bọn người muốn làm tảng đá cản chân cậu, cậu phải dùng sự tự tin của cậu, thậm chí là tàn nhẫn nói cho bọn họ biết, bọn họ không có tư cách ở trước mặt cậu kêu gào, ở trước mặt bọn họ, cậu là vua, bọn họ chỉ có thể cúi đầu xưng thần."