Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 250: "Có tin giờ tôi cho cậu biết chết là thế nào không?"  




Bào Văn lạnh nhạt nói: "Đến cả người phụ nữ anh vừa mắt cũng bằng lòng đưa tay cho Trần Danh, xông vào nơi nước sôi lửa bỏng vì cậu ta, tôi chọn cậu ta thì có gì mà đáng tiếc chứ?"



Câu này khiến lòng tôi hơi dao động, bất ngờ, thêm cả một chút tự giễu, nghĩ bụng Bào Văn vậy mà lại nói đỡ tôi. Tôi lặng lẽ ngẩng đầu, thấy sắc mặt Diệp Phong trở nên vô cùng khó coi vì câu của Bào Văn, mừng thầm trong bụng. Sau đó, tôi nhìn Hồng Nhan.





Vẻ mặt Hồng Nhan lạnh nhạt, chị ấy trực tiếp đánh mấy người đang giữ tôi lùi lại mấy bước, sau đó kéo tôi dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, thấp giọng nói: "Thẳng lưng lên, cậu cúi đầu trước cuộc đời vì người cậu quan tâm, không mất mặt."



Câu này đột nhiên sưởi ấm trái tim tôi, tôi vậy mà lại có xúc động muốn khóc. Tôi ưỡn thẳng lưng, gật đầu, thấy Bào Văn lạnh lùng nhìn hai chúng tôi, nói: "Trần Danh, cút đến cạnh tôi, còn về người này, mong cô đến từ đâu thì về lại đó, hầu người khác uống rượu mới là việc cô nên làm."





Thấy Bào Văn hạ nhục Hồng Nhan như vậy, tôi hơi tức giận. Vừa định nói cô ta thì thấy ánh mắt cô ta nhìn tôi lạnh lùng, tôi bỗng cố gắng nuốt lời đã đến bên môi xuống.



Diệp Phong cười khẩy nói: "Hồng Nhan, thấy chưa? Đây chính là người đàn ông mà em chọn, loại người kém cỏi không có năng lực này, đáng để em trở thành kẻ thù của tôi và Tam gia sao?"



Tôi nắm chặt tay, cảm giác tim đang rỉ máu, nhìn Hồng Nhan, nghĩ đến lời chúng tôi nói trên xe, tôi càng cảm thấy mình mất sạch mặt mũi. Ai ngờ Hồng Nhan chỉ hờ hững nói: "Cậu ấy đáng hay không, Đoàn Thanh Hồ tôi mới có quyền quyết định. Còn việc tôi đi hay không, chỉ có Trần Danh nói mới tính."



Hồng Nhan nói xong thì nhìn về phía tôi. Tôi chỉ cảm giác khi được nhìn bởi đôi mắt của chị ấy, cứ như được viên đá quý đẹp nhất trần đời nhìn chằm chằm, trái tim bất giác đập nhanh hơn.



Tôi cố lấy can đảm, nói với Bào Văn: "Chị Thanh Hồ là ân nhân cứu mạng của tôi, là người thân của tôi, nếu cô tái hôn với tôi nhưng không thể chấp nhận người thân của tôi, thì việc tái hôn của chúng ta còn có ý nghĩa sao?"



Bào Văn nhìn tôi với vẻ giễu cợt, tôi nhìn Hồng Nhan, nghĩ bụng tôi đã dẫn chị ấy ra, mà chị ấy đã rời xa Tam gia vì tôi, thì tôi sẽ không bỏ rơi chị ấy, nếu bỏ rơi chị ấy, tôi và Tam gia có khác gì nhau đâu. Vậy nên tôi kiên quyết nói: "Tôi muốn giữ chị ấy ở cạnh tôi, nhưng cô yên tâm, chị ấy thực sự chỉ là người thân của tôi thôi."



Bào Văn hừ lạnh một tiếng, có vẻ cảm thấy có nói tiếp thì cũng không có gì thú vị, nói: "Tùy cậu!" Nói xong cô ta xoay người lên xe, đến tận lúc cô ta lên xe mới bực mình hét: "Còn không mau cút lên đây?"



Tôi nhìn Hồng Nhan, không, giờ tôi nên quên cái tên Hồng Nhan này đi, mà gọi chị ấy là Đoàn Thanh Hồ.



Tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ, nói: "Chị Hồng Nhan, khiến chị tủi thân rồi."



Đoàn Thanh Hồ lắc đầu nói: "Bị người phụ nữ chỉ giỏi nói như vậy khiêu khích vài câu, với tôi mà nói chẳng có ảnh hưởng gì, tôi chỉ lo cô ta khiến cậu khó xử. Mặc dù tôi ở lại cạnh cậu, nhưng tôi không thể lúc nào cũng ở bên bảo vệ cậu được."



Nghe thấy lời này, lòng tôi nóng lên, thì ra Đoàn Thanh Hồ nói ở lại cạnh tôi là vì sợ tôi bị bắt nạt, vì giúp tôi, nên chị ấy thậm chí bằng lòng nhẫn nhịn sự sỉ nhục của Bào Văn, ngoài cảm động ra, lúc nhìn người phụ nữ hoàn mỹ không tì vết này, lòng tôi còn có thứ tình cảm không thể coi nhẹ.



Tôi nói: "Chị Thanh Hồ, yên tâm đi, em không sao. Cùng lắm thì em sẽ dỗ Bào Văn, chị cũng nói rồi, cô ta cũng chỉ giỏi nói miệng, trong lòng thực sự yêu em không chịu được." Nói xong, tôi còn giả vờ ung dung nói: "Hai, sức hút quá lớn đúng là việc khiến người ta đau đầu."



Đoàn Thanh Hồ cười dịu dàng, trong ánh mắt nhìn tôi vậy mà lại có sự chiều chuộng dành cho em trai.



Bào Văn liều mạng ấn còi xe, tôi và Đoàn Thanh Hồ, cả người anh em lái xe cùng lên xe cô ta, sau khi lên, tôi hỏi: "Anh Đậu đâu? Em gái tôi hiện giờ thế nào? Còn cả chị Thủy nữa, cô ấy đang ở đâu?"



Bào Văn thản nhiên nói: "Em gái cậu rất khỏe, còn về Dương Siêu và Thủy Thủy, sau khi chúng ta tái hôn, tất nhiên cậu có thể gặp được họ."



Người anh em lái xe hơi phẫn nộ hét: "Mau giao anh Đậu ra đây, nếu không tôi không khách khí với cô đâu."







Bào Văn lạnh lùng nói: "Có tin giờ tôi cho cậu biết chết là thế nào không?"







Tôi vội vàng kéo người anh em lái xe, nói: "Tôi tái hôn với cô, cô thả họ đi."







Bào Văn không nói gì, đến tận khi sắp đến nhà cô ta, cô ta mới đột nhiên nói: "Cậu không tò mò sao hôm nay kế hoạch của các cậu lại bị Diệp Phong biết à?"







Tôi không nói gì, thực ra tôi cũng luôn tự hỏi vấn đề này. Tôi cảm thấy khả năng lớn nhất có thể là có vấn đề chỗ anh Đậu, anh Đậu nhiều anh em như vậy, khó tránh được việc có người ăn cây táo, rào cây sung.