Còn về phía tôi, ngoài việc tối qua để lại một bức thư cho Tô Nhược Thủy, có nhắc đến việc này ra thì không có ai khác biết cả, tôi tin chị Thủy sẽ không nói chuyện này ra.
Bào Văn đột nhiên cười một cách quái đản, tôi hỏi cô ta cười gì? Cô ta nói: "Tôi à, cười cậu ngây thơ."
Lời này nghe vào tai khiến tôi cực kì khó chịu, tôi cứ cảm thấy cô ta đang ám chỉ gì đó.
Lúc này, Bào Văn dừng xe lại, nói: "Đi thôi."
Tôi nhìn nhà cô ta một cái. Lòng khổ không chịu được, với tôi mà nói, nhà cô ta đúng là địa ngục, tôi không muốn bước vào chút nào. Tôi nói với lái xe: "Cậu về trước đi, nói với các anh em, anh Đậu không sao hết, sẽ được thả ra nhanh thôi."
Cậu ấy gật đầu, nhảy xuống xe chạy đi.
Tôi và Đoàn Thanh Hồ cùng đến nhà Bào Văn, vừa vào trong, đã thấy Trần Nhã đứng ở đó, trong tay còn cầm một bộ com lê, trên sô pha còn để một cái quần, giày da, thắt lưng, đồng hồ mới.
Những thứ này vừa nhìn đã biết vô cùng đắt đỏ.
Thấy tôi vào, mắt Trần Nhã xẹt qua cảm xúc phức tạp, đôi môi nở nụ cười ấm áp, nói: "Đến rồi? Trần Danh, cậu qua đây thử đi, đây đều là quần áo tôi đến trung tâm thương mại chọn cho cậu, cậu xem có hợp không?"
Tôi nhìn Trần Nhã với ánh mắt hơi khó hiểu, nghĩ bụng hai mẹ con bà ấy đã biết trước tôi sẽ gặp chuyện gì, vậy mà còn chuẩn bị sẵn cả đồ cưới cho tôi luôn rồi?
Lúc Trần Nhã nhìn Đoàn Thanh Hồ, đáy mắt xẹt qua nét kinh ngạc, tiếp đó coi chị ấy như không khí, cứ như không có sự tồn tại của người này.
Bào Văn nói: "Thử đi, tôi cố tình bảo mẹ tôi bỏ dở công việc mua cho cậu đấy, không biết cỡ bà ấy mua có vừa với cậu không."
Tôi nhìn Bào Văn, thấy cô ta cười khẩy, đột nhiên hiểu ra, cô ta cố tình bảo Trần Nhã đi, cô ta đang dùng cách này để kích thích mẹ ruột của mình, khiến Trần Nhã nhớ kĩ thân phận của hai chúng tôi, nhắc nhở hai chúng tôi đừng có vượt giới hạn.
Nhìn Trần Nhã mặt thì cười những mắt lại vô hồn, tôi biết lòng bà ấy chắc chắn chẳng dễ dịu gì. Sau khi hai chúng tôi xảy ra chuyện đó, tôi không thể coi bà ấy như mẹ vợ của mình, tôi nghĩ bà ấy cũng không làm được.
Tôi nói được, sau đó cầm quần áo đi mặc thử.
Trần Nhã rất tinh mắt, hơn nữa quần áo mua còn cực kỳ vừa người, tôi đứng trước gương, sắp không nhận ra bản thân rồi. Đến khi tôi đi ra, Trần Nhã hài lòng gật đầu, Bào Văn lại châm chọc: "Cũng vừa ghê cơ, xem ra mẹ rất hiểu kích cỡ của cậu đấy."
Trần Nhã rất hiểu 'kích cỡ' của tôi, câu này chẳng hiểu tại sao đột nhiên lại khiến tôi hơi đỏ mặt.
Tôi giả vờ không nghe thấy lời cô ta nói, nhìn Đoàn Thanh Hồ, hỏi: "Chị, đẹp không?"
Đoàn Thanh Hồ gật đầu, tôi mỉm cười, nói với Trần Nhã: "Dì Trần, cảm ơn dì."
Trần Nhã đỏ mắt, có lẽ là bị lời của Bào Văn chọc tức, lại không dám nổi giận trước mặt Đoàn Thanh Hồ, chỉ đành cố nhịn không bật khóc.
Còn cách mà tôi không để ý Bào Văn, cũng khiến mặt cô ta xám xịt, cô ta lạnh mặt lên lầu, nói: "Chuẩn bị cẩn thận, tiệc cưới vào ngày mai."
Dừng một lát, cô ta dùng ánh mắt kì quái nhìn tôi, cười bí hiểm, nói: "Đến lúc đó, tôi chuẩn bị cho cậu một phận quà lớn."
Bào Văn nói kịch hay còn ở phía sau, việc này khiên tôi cứ lo sợ bất an mãi, thế nên lúc Trần Nhã nói chuyện với tôi với tư cách người chứng hôn, tôi vẫn cứ không tập trung.
Mà mọi người có vẻ không quan tâm phản ứng của tôi lắm, hôn lễ bắt đầu trong khi tôi vẫn mơ mơ màng màng.
Mơ mơ màng màng hoàn thành phần quan trọng nhất của hôn lễ, sau đó là mời rượu khách khứa, thời gian hoạt động tự do.