Còn cách mà tôi không để ý Bào Văn, cũng khiến mặt cô ta xám xịt, cô ta lạnh mặt lên lầu, nói: "Chuẩn bị cẩn thận, tiệc cưới vào ngày mai."
Dừng một lát, cô ta dùng ánh mắt kì quái nhìn tôi, cười bí hiểm, nói: "Đến lúc đó, tôi chuẩn bị cho cậu một phận quà lớn."
Bào Văn vậy mà lại nói cô ta đến dẫn chồng đi, lúc nói lời này, cô ta nhìn tôi chằm chằm, khiến lòng tôi rối loạn.
Cô ta vừa gọi tôi là gì? 'Chồng'? Mụ điên này, rốt cuộc đang làm gì thế?
Lúc này Hồng Nhan đấm một phát lên ngực kẻ kia, kẻ kia đột nhiên lùi lại phía sau liền mấy bước, thế mà lại ngồi bệt xuống đất luôn, ngực dính vệt máu lớn. Bàn tay xinh đẹp của Hồng Nhan vừa lật, miếng dao lam trong tay bắn ra một chuỗi máu, chị ấy lạnh lùng nói: "Không biết tự lượng sức mình, nếu hai năm trước, mày gặp tao thì chắc chắn tao đã lấy mạng mày!"
Sự chú ý của tôi đột nhiên bị Hồng Nhan thu hút, chị ấy xoay người, vẻ mặt lạnh nhạt, trong đôi mặt vậy mà lại có mấy phần sát khí, đây là hình ảnh mà tôi chưa bao giờ thấy ở chị ấy, nói thực lòng, tôi thậm chí còn thấy hơi sợ chị ấy thế này.
Diệp Phong dường như cũng không ngờ Hồng Nhan lại giỏi như vậy, sững sờ một lúc lâu không nói gì.
Bào Văn có vẻ rất không hài lòng vì mình bị lờ đi, cười khẩy nói: "Giỏi đánh nhau thì sao? Tôi không tin cô dựa vào năng lực bất phàm là có thể bảo vệ em gái Trần Danh bình an, có thể cứu Dương Siêu khỏi nước sôi lửa bỏng, có thể giúp đám anh em của hắn thoát kiếp ngồi tù."
Nghe lời này, lòng tôi lạnh lẽo. Bào Văn đứng trước mặt Diệp Phong, giơ tay ra cướp ống tuýp trong tay hắn, nói: "Diệp đại thiếu gia, anh vừa từ nước ngoài về nước, huênh hoang thế này có phải là không hay lắm không?"
Sắc mặt Diệp Phong xám xịt, lạnh lùng liếc nhìn Bào Văn, nói: "Bào Văn, cô chỉ vừa mới đứng vững ở Nam Kinh, dám nói chuyện với tôi thế này, chẳng lẽ không huênh hoang sao?"
Bào Văn không tiếp lời, mà lấy điện thoại ra, bấm số, sau đó, cô ta đưa điện thoại cho Diệp Phong, Diệp Phong cau mày, cầm điện thoại, sau đó biểu cảm hơi thay đổi.
Nhân lúc Diệp Phong nghe điện thoại. Bào Văn ngồi xuống, đánh giá tôi đang trong trạng thái vô cùng chật vật thật cẩn thận, tôi có cảm giác không còn mặt mũi nào cả, vì với tôi mà nói, để Bào Văn nhìn thấy sự sa sút của tôi là một loại sỉ nhục, vậy mà lần nào cô ta cũng thấy hết sự bối rối của tôi, không chỉ vậy, cô ta còn hay 'dang tay giúp đỡ', có điều mỗi lần đều không có ý tốt gì.
Tôi cúi đầu, nghe thấy Bào Văn hỏi: "Muốn sống không?"
Tôi không nói gì.
Bào Văn lại hỏi: "Muốn để em gái, các anh em của cậu, Tô Nhược Thủy sống không?"
Tôi giật mình, sau đó gật mạnh đầu nói: "Muốn."
Bào Văn nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào cô ta, nói khẽ: "Muốn thì ngoan ngoãn nghe lời tôi, tái hôn với tôi, được không?"
Khoảnh khắc này, cô ta nhìn tôi từ trên cao, tôi cảm giác hơi thở mạnh mẽ của cô ta sắp nuốt chửng tôi rồi. Mặt tôi nóng phừng phừng, trong lại thấy rất tủi thân, đặc biết là ở trước mặt Hồng Nhan, đột nhiên tôi thấy lòng tự trọng của mình như bị Bào Văn xé tan, vứt xuống đất, rồi giẫm nát vụn.
Nỗi đau khiến tôi chỉ muốn nói một câu thật khí phách: "Tôi không muốn!" Nhưng hiện thực ở ngay trước mắt, tôi không thể không thỏa hiệp, tôi nhắm mắt, gật mạnh đầu, nói: "Được."
Bào Văn xoa mặt tôi như xoa mặt con chó, con mèo, dịu dàng rặn ra một chữ: "Ngoan."
Nhưng trong giọng điệu dịu dàng thế này ẩn giấu sát khí mãnh liệt.
Tôi chỉ cảm giác ở trước mặt cô ta, mình đúng là một con chó đáng thương ngoe nguẩy đuôi, mặc cho cô ta sỉ nhục, điều khiển. Tôi biết, nếu chúng tôi tái hôn, cô ta chắc chắn sẽ hành hạ tôi tàn nhẫn như trước kia. Tôi sẽ lại một lần nữa sống không bằng chết.