Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 244: "Vậy em không thiệt."  




"Tôi muốn đi, ai cũng không ngăn được!" Khi Hồng Nhan khí phách nói xong câu này, tất cả mọi người đều bị sự lạnh lùng trong mắt chị ấy làm cho sững sờ.



Hồng Nhan nắm chặt tay tôi, nói: "Đi thôi." Chị ấy kéo tay tôi ra ngoài khách sạn.





Tay chị ấy rất mềm, như làm từ nước vậy, nhưng lúc này, một dám người dữ dằn xông vào khách sạn, chặn đứng cửa.



Ở phía sau, Diệp Phong lạnh lùng nói: "Tôi muốn xem xem, hôm tay tôi có chặn được em không."





Hồng Nhan ngay lập tức chắn phía trước tôi, đầu ngón tay đột nhiên có thêm một con dao lam sắc lẻm. Nhìn con dao lam này, lòng tôi đau đớn, tôi biết, con dao lam này của chị ấy e là chuẩn bị cho chính chị ấy.



Nghĩ đến đây, tôi thực sự thấy may mà mình đã đến. Tôi vỗ vai chị ấy, ra hiệu cho chị ấy ý bảo đừng lo lắng, sau đó nhìn quanh bốn phía, cao giọng hét: "Ra cả đi!"



Anh Đậu hét lên một tiếng "mau cầm vũ khí", nói xong, bọn anh Đậu mọi ống tuýp dưới gầm bàn lên, nhanh chóng đến trước mặt tôi và Hồng Nhan, đứng song song với đám người kia.



Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, người dẫn dắt mọi việc, cứ như lúc này, trong mắt họ tôi không còn là kẻ thấp hèn nữa, mà là chúa tể của hôn lễ này, là ông hoàng ngồi tít trên cao.



Tôi vỗ vai anh Đậu, nói: "Đừng ham chiến quá."



Anh Đậu quay đầu, cười xán lạn, nói: "Hiểu."



Anh ấy vừa dứt lời, người hai bên đã lao vào đánh nhau. Nhóm người anh Đậu dẫn đến đều là những người giỏi đánh nhau nhất trong đám anh em của anh ấy, nên tôi không sợ họ chịu thiệt, hơn nữa trong tay họ còn có vũ khí.



Bọn anh Đậu nhanh chóng mở một con đường máu cho tôi và Hồng Nhan, hai chúng tôi vội vàng rời khỏi khách sạn.



Một chiếc xe lao đến trước mặt chúng tôi, vừa hay là xe Triệu Côn Bằng sắp xếp. Sau khi tôi và Hồng Nhan vào, thì bảo tài xế đưa chúng tôi đến ga tàu Nam Kinh. Chiếc xe này chạy nhanh như chớp, nửa đường rẽ vào một con ngõ nhỏ, lại có một chiếc xe, tôi và Hồng Nhan xuống xe, đổi sang chiếc xe này, tiếp tục đi đến ga tàu.



Chúng tôi làm vậy đương nhiên là thủ thuật che mắt, nếu không với thế lực của Diệp Phong, chắc chắn không lâu sau sẽ tra ra được hai chúng tôi ở đâu.



Tôi hồi hộp nhìn đường phía trước, Hồng Nhan đột nhiên mở miệng nói: "Sợ rồi?"



Bị Hồng Nhan nói vậy, mặt tôi đỏ lên, nhìn chị ấy nói: "Có thể không sợ sao? Lúc nãy cả quá trình em đều tưởng tượng mình như một nhân vật máu mặt không ai bì nổi, thế mới nhịn được không để mình tè ra quần, nếu không giờ có khi em còn chẳng đi nổi."



Hồng Nhan nghe thấy lời này, không nhịn được bật cười, nói: "Có thể nhìn ra được, nhưng mà, cậu muốn dẫn tôi rời khỏi Nam Kinh, chưa từng nghĩ đến người bạn gái kia của cậu sao?"



Tôi đau cả đầu, cười gượng nói: "Chị Hồng Nhan, chị đừng động vào vết sẹo của em nữa, em đã quyết tâm thuyết phục bản thân chấp nhận sự thực hai bọn em đã chia tay."



Hồng Nhan hơi cau mày, hỏi: "Vì tôi?"



Tôi vội nói không phải, sau đó thì không biết nên nói thế nào.



Hồng Nhan nói: "Dù không phải vì tôi thì e rằng nếu không phải vì dẫn tôi đi, cậu cũng sẽ đi tìm cô ấy làm hòa đúng không?"





Tôi không nói gì, chị ấy thở dài một tiếng, nói: "Toi nói đúng rồi chứ gì? Cậu nói cậu xem, có đáng không?"







Tôi nhìn Hồng Nhan, nói: "Chị, chị bằng lòng lang bạt đó đây nơi khác với em chứ?"







Hồng Nhan hơi bất ngờ, đột nhiên cười, nói: "Bằng lòng."