Hít sâu một hơi, tôi nói với hắn một tiếng 'cảm ơn', sau đó nhìn Hồng Nhan nói: "Chị Hồng Nhan, lần đầu tiên gặp chị, nói thực em cảm thấy chị như một bình hoa, ngoài đẹp ra thì chẳng có ấn tượng gì với chị cả, đến tận cuộc gặp gỡ ở Sanna Zoan, em mới nhận ra, thì ra cô gái này đẹp nhất không phải gương mặt, mà là tính cách kiên cường như cỏ dại trong tâm hồn. Lúc ấy em đã nghĩ, cô gái này tốt như vậy, sao cô ấy có thể không hạnh phúc cơ chứ? Ông trời đúng là quá không công bằng."
"Nên khi chị hỏi em muốn chị trả ơn em thế nào, em không chút do dự nói em muốn chị vui vẻ, câu nói ấy là lời thật lòng, nhưng cũng do thương hại. Thực sự, lúc ấy em đã chuẩn bị tốt việc vạch rõ giới hạn với chị, vì trong mắt em chị quá đẹp, hồng nhan họa thủy, em không muốn gặp rắc rối vì chị."
Tôi nói xong, rất nhiều người bật cười.
Tôi nói: "Nhớ lại bản thân lúc đó, em cũng muốn cười, sao em lại nhát gan vậy cơ chứ? Nhưng, chị hoàn toàn không biết em là 'kẻ tiểu nhân' như vậy, thế mà lúc em gặp nguy hiểm, chị bằng lòng đối địch với người quan trọng nhất trong lòng mình, muốn cứu em ra từ nước sôi lửa bỏng."
"Đến giờ em vẫn nhớ dáng vẻ lúc chị xuất hiện, em không có văn hóa gì, chẳng nói ra được mấy lời hoa mỹ, chỉ cảm thấy, chị vô cùng đẹp, ngầu kinh khủng, em thực sự muốn gọi chị một tiếng 'chị' cả đời. Nhưng sau việc đó, hai chúng ta lại như người dưng, nguyên nhân là vì người nào đó không thích chúng ta quá gần gũi, em biết chị rất vui, cứ ngỡ rằng mình đã chờ được đến ngày trời hửng nắng, nên em cảm thấy mình rời đi rất tốt, thật đấy, vì chị thiên sứ của em cuối cùng cũng hạnh phúc rồi."
"Em nói những lời này không phải là muốn khiến chị cảm động, vì em biết việc này chẳng có gì mà cảm động cả, chỉ là lời độc thoại của một kẻ thấp hèn nói với nữ thần trong lòng." Tôi nói đến đây thì vò đầu, hơi ngại ngùng.
Xung quanh lại vàng lên tiếng cười.
Tôi nhìn Hồng nhan, chị ấy không cười, thậm chí chẳng có biểu cảm gì, nhưng tôi lại nhìn ra một chút đau thương trong mắt chị ấy, tôi biết, đây là nỗi bi ai dành cho chị ấy chứ không phải tôi.
Tôi nói: "Chị, em nói những lời này, chỉ là muốn nói với chị, có một số người không quan tâm chị có vui hay không, nhưng em để ý, có vài người không quan tâm chuyện sống chết của chị, nhưng em quan tâm, người khác nghĩ chị quan trọng, nhưng chỉ là cảm thấy chị có giá trị tồn tại với họ, nhưng em cảm thấy chị quan trọng, chỉ vì chị là Hồng Nhan."
Ngừng một lát, tôi hắng giọng nói: "Không, trong mắt em chị không phải là Hồng Nhan, không phải người đứng đầu Cẩm Tú cao ngạo xinh đẹp kia, không phải bình hoa trong mắt mọi người, không phải công cụ trong mắt những người nào đó, mà là chính chị, là Đoàn Thanh Hồ bị tất cả mọi người quên mất họ tên."
Khi tôi dõng dạc nói ra những lời này, cả khách sạn lặng ngắt như tờ.
Tôi đến trước mặt Hồng Nhan, giơ tay ra, nói: "Chị, đi theo em đi, chúng ta không gả nữa."
Hồng Nhan nhìn tôi, một lúc sau, đột nhiên cười lên, nói: "Được."
Chỉ cười mỉm một cái, xinh đẹp vô cùng.
Chị ấy vươn tay ra, đặt tay vào lòng bàn tay tôi, tôi kéo chị ấy định đi, Diệp Phong đột nhiên lại lạnh lùng nói: "Tôi nói các người được đi rồi sao?"
Diệp Phong nói xong, Tam gia cũng đứng dậy, tôi cứ tưởng Tam gia sẽ ngắn chúng tôi, không ngờ anh ấy chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Hồng Nhan không gả nữa."
Tôi hơi kinh ngạc nhìn Tam gia, anh ấy đứng thẳng tắp ở đó, sắc mặt nhợt nhạt, đáy mắt đen kịt như xoáy nước. Hôm nay có rất nhiều người của nhà họ Vân đến tham gia hôn lễ, trong đó có một người đàn ông trung niên uy nghiêm nói: "Hỗn láo, Tam Thiên, Hồng Nhan gả hay không, cậu không có quyền ý kiến."
Vân Tam Thiên lại lắc đầu, nói: "Không, tôi có quyền, vì tôi là ông chủ của Cẩm Tú, vì tôi là người bảo Hồng Nhan gả, vì tôi chính là kẻ bạc tình kia."
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều lộ ra mặt kinh ngạc, tôi nhìn Vân Tam Thiên hơi khó hiểu, không rõ người luôn giấu tài như anh ấy, sao đột nhiên lại thẳng thắn tuyên bố thân phận của mình, mặc dù không tuyên bố trọn vẹn, nhưng điều này trong mắt nhà họ Vân chắc chắn là một việc lớn.
Vân Tam Thiên chậm rãi đi tới, nhìn Hồng Nhan nói: "Tôi sai rồi."
Nói xong, anh ấy vươn tay ra, muốn Hồng Nhan đi qua.
Nhưng tôi kéo Hồng Nhan, lắc đầu, tôi không quan tâm anh ấy đột nhiên có lương tâm hay gì, tôi đã không muốn giao Hồng Nhan cho anh ấy nữa. Còn Hồng Nhan nhìn anh ấy, lạnh lùng cười nói: "Tam gia, cùng một màn kịch, anh dùng rất nhiều lần rồi nhỉ? Nhưng lần này, Hồng Nhan, không, Thanh Hồ sẽ không trở lại bên cạnh anh nữa đâu."
Sắc mặt Vân Tam Thiên bỗng trắng bệch, Diệp Phong cười khẩy nói: "Các người, đừng hòng đi."
Hồng Nhan lại nói vô cùng khí thế: "Tôi muốn đi, ai cũng không ngăn được.”