Hồng Nhan đột nhiên nói: "Nếu có một ngày, cô ấy gả cho người khác thật, tôi bằng lòng gả cho cậu."
Tôi kinh ngạc nhìn chị ấy, má chị ấy ửng hồng, nheo mắt nói: "Cậu cũng có thể từ chối."
Tôi cười, nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của chị ấy, không nhịn được nói: "Ai từ chối kẻ đó là đồ ngốc."
Hồng Nhan mỉm cười, không truy đến cùng tôi nói thật hay giả.
Lúc này, tài xế đột nhiên nói: "Anh, xe bị chặn rồi."
Giọng cậu ấy hơi lo lắng, tôi vội nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy chỗ ngã tư, mấy chiếc xe đột nhiên lao đến, ép xe chúng tôi phải dừng lại.
Người anh em tài xế nói: "Không đúng, con đường chúng ta đi rõ ràng rất hẻo lánh, hơn nữa cũng đã đổi xe, sao họ lại đợi ở đây chứ, cứ như chuẩn bị từ trước vậy."
Nghe lời này, lòng tôi bỗng nặng trĩu, trong lòng có một suy nghĩ không hay.
Phải biết là anh Đậu đã sắp xếp rất nhiều, mỗi một giao lộ đều sắp xếp người chặn đường, chỉ vì sợ tốc độ của Diệp Phong quá nhanh, không chỉ vậy, chiếc xe ban đầu chở chúng tôi là đi đường lớn, hơn nữa đi lung tung suốt dọc được, chỉ vì tạo dấu vết bỏ trốn giả. Kế hoạch của chúng tôi hoàn mỹ không kẽ hở, nhưng tại sao lại có người chờ ở đoạn đường này?
Tài xế hỏi tôi làm sao? Tôi cau mày, nghe thấy Hồng Nhan nói: "Các cậu ở trên xe chờ đi, tôi đi rồi sẽ quay lại."
Nói xong, chị ấy bỏ mũ phượng nặng trĩu xuống, cởi bộ âu phục trên người ra, bên trong mặc một bộ sườn xám, nhưng không biết có phải là sợ nóng hay không, chiếc sườn xám lần này chị ấy mặc rất ngắn, chỉ che được đùi, đường cong lả lướt lộ rõ mồn một, búi tóc túm cao, trong cứ như một cô gái thùy mị đằm thắm thời nhà Minh, khiến người ta say đắm quên lối về, không quan tâm bất luận việc gì trên đời.
Hồng Nhan bước xuống xe, chị ấy đến trước một chiếc xe, nhấc tay đấm một cái, thế mà lại nhẹ nhàng đập vỡ kính, khiến tôi sợ hết hồn. Tài xế chửi thề một câu, định mở cửa xe, nhưng bị Hồng Nhan đạp cửa đóng lại, sau đó Hồng Nhan bóp cổ hắn, lôi mạnh ra ngoài, đầu người này cứ thế bị Hồng Nhan lôi ra khỏi cửa sổ xe, suýt chút nữa bị một miếng thủy tinh vỡ cắm vào động mạnh.
Người đó sợ đến mức không dám cử động linh tinh.
Hồng Nhan nhìn quanh bốn phía, hét: "Ra cả đi!"
Tôi và tài xế hào hứng xem, nhưng tôi không định xuống xe, vì tôi biết tôi vừa xuống thì sẽ gây thêm phiền phức cho chị ấy, nếu vì tôi mà Hồng Nhan bị vướng tay vướng chân thì tôi đúng là tội đồ.
Đám lái xe kia đều xuống xe, nhanh chóng vây lấy Hồng Nhan, một tay tôi nắm ống tuýp, tay còn lại nắm cửa xe, nghĩ bụng nếu Hồng Nhan yếu thế, tôi sẽ xông qua ngay.
Nhưng tôi nghĩ nhiều rồi, vì sau đó Hồng Nhan về cơ bản đều đang một mình ngược đãi mấy người này, nhưng tôi cũng nhận ra, mấy người này có vẻ không hề dốc hết sức, chỉ liều mạng né tránh, lòng tôi thầm nói không ổn, biết mấy người này chắc chắn muốn kéo dài thời gian.
Đang định lên tiếng nhắc nhở Hồng Nhan, phía sau lại vang lên tiếng còi, tôi nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy chiếc xe kia lao như bay về phía chúng tôi, thế mà đâm thẳng vào đuôi xe bọn tôi, không hề có ý dừng lại.
Tôi chửi một câu "đồ điên", ra hiệu cho lái xe mau xuống xe, rồi ngay lập tức nhảy xuống.
Hai chúng tôi vừa xuống xe, thì xe đã bị chiếc Audi đâm bay ra xa, đập vào đuôi một chiếc xe khác, chiếc xe này đột nhiên trở nên vô cùng thê thảm, nếu tôi ở trên xe, thì chắc hẳn tôi đã xong đời rồi.
Diệp Phong bước xuống từ chiếc Audi, anh mắt hắn nhìn chúng tôi sắc lẻm, nói: "Trần Danh, cậu chắc chắn muốn đi? Chắc chắn không gọi điện hỏi xem em gái cậu có phát bệnh không? Chắc chắn không nhìn xem anh em của cậu bị chém hai nhát xong có còn sống được không?"
Tôi nghẹt thở, nhìn hắn nói: "Anh biết kế hoạch của tôi từ trước? Anh đã làm gì em gái tôi và anh Đậu?"
Diệp Phong cười nói: "Đúng thế, tôi biết lâu rồi, tôi vẫn luôn vờ như không biết, chỉ là muốn xem một nhân vật nhỏ bé như cậu thì làm màu kiểu gì thôi."
Nói xong, hắn nhìn Hồng Nhan, nói: "Hồng Nhan, em quay về, hôn lễ tiếp tục, tôi coi như chưa có việc này, nếu không, em hiểu thủ đoạn của tôi mà."
Hồng Nhan cau mày, nói: "Nếu tôi nói không thì sao?"
Diệp Phong nói: "Vậy tôi chỉ đành dùng cách của tôi để đối phó em thôi. Không có được em, tôi sẽ hủy hoại em."
Lúc Diệp Phong nói, giọng điệu rất bình thường, nhưng tôi lại cảm nhận được áp lực vô cùng lớn.