Em gái tôi cũng cười, nói: "Anh, là anh nói đấy nhé, anh không được làm việc xấu vì em đâu, nếu thế, em thà không chữa bệnh nữa."
Nghe được lời này, lòng tôi dịu hẳn, mắng một câu: "Bé ngốc, không được nói linh tinh." Xong rồi tôi bảo nó chú ý sức khỏe, có việc gì phải nói với tôi luôn.
Dập máy, tôi gọi ngay cho anh Đậu, hỏi anh ấy ở đâu? Anh ấy nói anh ấy đẫn mấy anh em đi dạy dỗ mấy thằng oắt không ngoan ngoãn, tôi nói: "Tối nay đến quán bar 'Hằng Nga' uống rượu."
Anh Đậu lặng im một lúc, nói: "Quán bar Hằng Nga? Đó không phải địa bàn của Bào Văn sao?"
Tôi nói: "Đúng, thời gian trước Bào Văn mới lấy được quyền bảo kê của quán bar đó. Quán bar đó ở khu Tê Hà là một trong ba quán tốt nhất, gần làng đại học, bên ngoài thì nói là mở cho sinh viên, nhưng thực ra là treo đầu dê bán thịt chó, trai bao hay gái bao chẳng thiếu cái gì, bên trong còn thiết kế một sòng bạc nhỏ, có thể cược bằng tiền, có thể là phụ nữ, cũng có thể là chính mình, tóm lại chỉ cần đối phương đồng ý, anh lấy gì ra làm chip đánh bài cũng được."
"Vì cách chơi của sòng bạc nhỏ này mới mẻ, nên khá có tiếng ở khu đó, mỗi tháng lợi nhuận ròng tính khiêm tốn không dưới bốn trăm nghìn, là một cái cây hái ra tiền thực sự. Ngày trước quán bar đó là đàn em của ông chủ quản lý, nhưng vì quan hệ lợi ích, ông chủ bị bọn đàn em đồng loạt phản bội, hai tháng trước luôn ở trong trạng thái nước sôi lửa bỏng, là Bào Văn dẫn người đế khống chế tình hình, ông chủ biết ơn cô ta, nên mới giao quyền bảo kê vào tay cô ta."
Anh Đậu hơi khâm phục nói: "Trần Danh, sao cậu biết những việc này?"
Tôi nhìn tư liệu trên bàn làm việc, nói: "Đêm qua Tam gia bảo người đưa cho tôi, ngoài quán bar này ra, tất cả những quán bar trong tay Bào Văn, tôi đều nắm rõ như lòng bàn tay. Nói với anh một việc thú vị. Tám quán bar trong tay cô ta, ngoài ba quán là cô qua cướp được bằng thủ đoạn cứng rắn ra, thì năm quán còn lại đều là lúc ông chủ tình hình nguy cấp, được cô ta giúp, ông chủ biết ơn nên giao quyền bảo kê cho cô ta."
Anh Đậu cười khẩy nói: "Trên đời làm gì có việc trùng hợp như vậy?"
Tôi nói Bào Văn lòng muông dạ thú, quỷ kế đa đoan, mấy ông chủ này chắc là bị cô ta chơi rồi. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là, cô ta có thể khiến cuộc sống của mấy ông chủ lớn kia không thể yên bình, việc này cũng gián tiếp chứng minh năng lực của cô ta mạnh thế nào, e là có cả người cả thế giới ngầm và giới làm ăn đàng hoàng.
Anh Đậu trầm giọng nói: "Tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn giết chết cô ta!"
Tôi nói: "Được, tối nay anh dẫn mấy anh em đến quán bar uống rượu, anh đừng ra mặt, để họ đi, dẫn thêm ít người, cũng mang cả đồ đi, chú ý đừng để bị phát hiện."
Anh Đậu nói được, hỏi tôi làm gì? Tôi nói tôi đi gặp một người, bàn chuyện, bàn xong tôi sẽ hẹn gặp Bào Văn ở quán bar đó, chúng tôi nhịn lâu như vậy, dù không thể nhổ tận gốc Bào Văn, thì lấy chút lãi từ cô ta cũng được.
Anh Đậu cũng không hỏi tôi muốn làm gì, cúp máy luôn, đi chuẩn bị.
Tôi lại gọi cho bọn Triệu Côn Bằng, ngoài anh ấy, Vương Toàn, Vương An ra, mười mấy anh em còn lại đều bị tôi để lại trông quán, mười người còn lại cũng được tôi sắp xếp đến Hằng Nga.