Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 184: Tôi chỉ thấy đáng sợ.  




Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi, sau đó tủi thân nói: "Em trai nhỏ, cậu giận thật đấy à? Chị không phải không cho cậu, chỉ là cảm thấy thứ quá dễ dàng có được thì người ta sẽ không biết trân trọng thôi, nếu cậu thích chị thật thì nhịn một chút đi." Nói xong, cô ấy liếc mắt đưa tình với tôi, ai oán nói: "Hay là nói cậu chỉ thích thân thể tôi, đến cả chút nhẫn nại này cũng không có? Vậy chị đây sau này không để ý cậu nữa đâu."





Tôi nhìn kĩ mỗi biểu cảm của cô ấy, nghe mỗi chữ mà cô ấy nói ra, chỉ cảm thấy mỉa mai vô cùng. Ngày trước nếu cô ấy nói thế này, tôi chắc chắn sẽ xin lỗi cô ấy, cảm thấy mình xúc phạm cô ấy, đồng thời cảm thấy mình quá hạnh phúc, vì cô ấy nói thích tôi.



Thử hỏi, có gì vui hơn việc người mình thích cũng thích mình chứ?





Nhưng giờ nghe được những lời này, tôi chỉ thấy đáng sợ.



Tôi nắm chặt tay, cố gắng đè nén nỗi thất vọng và lửa giận, nói: "Xin lỗi, chị Thủy, đầu tôi rất loạn, tôi về trước."



Hoảng loạn chạy khỏi phòng Tô Nhược Thủy, chạy một mạch xuống tầng một, xông vào quán bar ầm ĩ, tôi chạy đến quầy bar, nốc cả chai bia, lúc này mới hơi bình tĩnh lại được.



Nhớ lại tất cả sự việc, tôi ý thức được Tô Nhược Thủy có lẽ muốn dùng mỹ nhân kế khống chế tôi, để đạt được mục đích của họ. Nếu tôi muốn biết cô ấy rốt cuộc có âm mưu gì, thì phải tương kế tựu kế, đợi ngày cô ấy sơ hở.



Đương nhiên, tôi không thể ngồi chờ chết, tôi phải làm gì đó, ít nhất phải biết rõ ngoài cô ấy, người được gọi là 'anh em' kia của tôi, và cả Cao Phong ra , thì còn ai là đồng bọn của cô ấy nữa.



Triệu Côn Bằng lúc này bước đến vỗ vai tôi, tôi tỉnh táo lại, anh ấy hỏi tôi không sao chứ? Tôi lắc đầu, nói không sao, còn bảo anh ấy giữ bí mật giúp tôi.



Triệu Côn Bằng gật đầu, hỏi tôi có muốn đến chỗ anh Đậu uống rượu không? Tôi nhìn anh Đậu, anh ấy ngà ngà say rồi, đang cười to với anh em của anh ấy. Bao lâu rồi anh ấy không cười như vậy?



Tôi nhớ đến Dương Tiểu Huyên, nỗi căm phẫn trong lòng chợt biến mất không tăm hơi. Trong lòng dù đau khổ đến đâu, thì có đau được bằng anh Đậu đã mất đi em gái không? Có đau được bằng anh Đậu bị chính bố nuôi mình đâm hai nhát không? Anh ấy còn không khóc, đang dũng cảm tiến bước, tôi có tư cách gì mà buồn vu vơ đây?



Nghĩ đến đây, tôi đặt mạnh chai bia lên bàn, nói: "Mẹ nó, đàn bà như quần áo, hỏng rồi thì đổi là được, đau lòng cái quái gì!"



Vừa nói xong mấy người phụ nữ xung quanh ngay lập tức nhìn tôi khinh thường, tôi trắng trợn đánh giá họ, ai cũng ăn mặc hở hang, trang điểm lòe loẹt, rõ ràng là đến câu trai, có tư cách gì mà khinh thường tôi?



Phụ nữ xung quanh phẫn nộ bỏ đi dưới ánh mắt của tôi, có một người gần tôi nhất, lúc đi qua tôi còn chửi một câu "đồ nhà quê", tôi nghiền ngẫm ba chữ này, không nhịn được mà bật cười.





Triệu Côn Bằng hỏi tôi cười gì? Tôi nói: "Đến cả mấy người dong chi tục phấn này cũng không vừa mắt em, anh nói xem, sao kiểu người được bao người yêu thích như Tô Nhược Thủy lại vừa ý em chứ? Giờ em mới nhận ra, em đúng là ngu như bò. Có lẽ, em nên soi gương cẩn thận."







Nói xong, tôi nốc thêm một ngụm rượu, lại bị sặc khiến nước mắt tuôn rơi.







Ngày hôm sau, tôi ngủ thẳng đến hai giờ chiều mới dậy, sau khi dậy, tôi luyện một lần bài quyền mà Triệu Côn Bằng dạy tôi, đặt một phần đồ ăn giải quyết bữa trưa qua loa, lại gọi điện cho em gái tôi, nói với nó tôi đã góp đủ tiền rồi, đợi lúc nào nó nghỉ hè thì sẽ dẫn nó đến thủ đô khám bệnh.







Em gái tôi không vui vẻ gì mấy, mà lo lắng hỏi tôi: "Anh, có phải anh làm việc xấu gì không, sao đột nhiên lại kiếm được nhiều tiền vậy?"




Tôi cười nói: "Bé ngốc, anh là người thế nào em còn không biết sao? Ai làm việc xấu chứ anh sao có thể làm việc xấu được, anh không muốn khiến em gái anh mất mặt đâu."