Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 186: "Cậu... cậu vẫn chưa buộc xong?"  




Đợi mọi người giải tán rồi, chỉ còn ba người Triệu Côn Bằng ở cạnh tôi, tôi mới gọi cho Trần Nhã.





Trần Nhã nghe máy rất nhanh, giọng nói dịu dàng hỏi tôi có phải có việc gì không? Tôi nói: "Dì Trần, chúng ta gặp ở chỗ cũ đi."



Vốn tưởng Trần Nhã sẽ do dự, không ngờ bà ấy lại đồng ý luôn.





Phòng nào đó ở nhà hàng Sanna Zoan Sienna, tôi vừa đến không lâu, Trần Nhã đã vào. Hôm nay bà ấy xinh đẹp vô cùng, mái tóc đen búi thành một búi xinh xắn, sườn xám màu xanh tím than dài đến mắt cá chân, bên sườn xẻ đến đùi, cơ thể không bị thời gian đánh bại được khoe ra đầy đủ không sót gì dưới lớp sườn xám, lúc bước đi cặp chân dài thẳng tắp trắng nõn lúc ẩn lúc hiện theo sự đong đưa của tà váy, có cảm giác lôi cuốn như người ôm đàn tì bà, che nửa mặt.



Bà ấy đến ngồi đối diện tôi, dường như hơi hồi hộp, hai má hây hây, ngón tay hơi run rẩy.



Phải nói là đây là một mỹ nhân luôn sống rất thanh nhã thong dong trong thời gian, dù biết rõ không được, nhưng nhìn bà ấy thế này, tôi vẫn hơi rung động.



Tôi nói: "Dì Trần, hôm nay tôi đến là muốn nói chuyện hợp tác với dì."



Trần Nhã gật đầu, trong mắt không giấu nổi sự mất mát, thờ ơ nói: "Cậu nói đi."



Tôi nói: "Có phải dì không muốn Bào Văn lănlộn con đường đó không? Tôi có thể giúp dì, nhưng dì phải phối hợp với tôi."



Trần Nhã đột nhiên hứng thú, hỏi tôi bà ấy phải giúp tôi thế nào, ánh mắt tôi quét lên người bà ấy một lượt, nói: "Có lẽ phải để dì chịu thiệt, để dì 'bị bắt cóc' một lần."



Trần Nhã hơi kinh ngạc nói: "Cậu muốn dùng tôi uy hiếp Văn Văn? Không được, nếu Văn Văn biết tôi hợp tác với cậu lừa nó, thì chắc chắn nó sẽ rất tức giận."



Tôi nói: "Nhưng nếu dì không giúp tôi, tôi cũng không giúp dì được, dì chắc là biết, Bào Văn giờ đã điên rồi. Dì Trần, nói thực với dì, nếu không phải nể tình tôi và cô ta từng là vợ chồng, thì tôi căn bản sẽ không giúp cô ta, giờ cô ta đã phạm tội rồi, nếu tôi còn không kéo cô ta ra, thì cô ta chỉ có thể lún sâu vào bùn lầy, kết cục cuối cùng, tốt một chút thì là vào tù bóc lịch, xấu hơn thì có khi bị người ta thịt luôn rồi."



Có lẽ vì lúc tôi nói những lời này cực kỳ nghiêm túc, Trần Nhã sợ hết hồn, hỏi tôi thật không? Tôi nói nếu không tin có thể tự đi hỏi Bào Văn.



Mặt Trần Nhã trắng bệch, sốt ruột nói: "Con bé hồ đồ này!"



Thấy Trần Nhã tin rồi, tôi nhân cơ hội nói luôn: "Dì Trần, tôi còn một câu thực lòng chưa nói với dì. Sau này tôi có thể sẽ trở thành người kiểm soát Nam Kinh, giờ bảo Bào Văn rút khỏi mảng này, là vì tôi muốn cho cô ta một con đường lui, nếu không sớm muộn gì cô ta cũng thành kẻ thù với tôi, dì cảm thấy đến lúc đó, thù mới nợ cũ cộng lại, tôi sẽ đối xử với cô ta thế nào?"





Trần Nhã nhìn tôi, ánh mắt vô cùng xa lạ. Tôi đứng dậy bước tới, vỗ tay bà ấy nói: "Dì Trần, tôi sẽ không làm hại dì đâu."







Ánh mắt Trần Nhã rối rắm nhìn tôi một cái, thở dài nói: "Được, tôi bằng lòng hợp tác với cậu."







Tôi cười, lấy dây thừng đã chuẩn bị trước, nói: "Vậy tôi xin đắc tội." Nói xong, tôi bắt đầu dùng dây thừng trói bà ấy lại, lúc dây thừng vòng qua ngực bà ấy, tôi hơi dùng sức, cả người bà ấy run rẩy, tai đỏ bừng, tôi vòng dây ra sau bà ấy, nhẹ nhàng buộc lại, ngón tay như vô ý chạm vào lưng bà ấy, mặc dù cách một lớp vải, nhưng cảm xúc trên tay cũng vô cùng tuyệt vời, khiến tôi không nỡ buông.







chapter content