Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 183: "Em trai nhỏ, rốt cuộc cậu làm sao thế?"  




Triệu Côn Bằng lúc này vỗ vai tôi, hỏi tôi nghĩ gì thế? Tôi tỉnh táo lại, cầm ảnh lên, nói: "Không có gì, chúng ta về thôi."



Triệu Côn Bằng về quán bar, trước khi đi vào, anh ấy nói: "Trần Danh, Tô Nhược Thủy có vẻ không đơn giản, cậu phải hành động cẩn thận, đừng đánh rắn động cỏ."





Tôi gật đầu nói tôi biết, sau đó về văn phòng, khóa ảnh trong ngăn kéo, rồi mới đến phòng Tô Nhược Thủy. Tôi biết dù tôi có hỏi, cô ấy cũng sẽ không nói thật, nhưng tôi vẫn muốn thăm dò cô ấy một chút...





Gõ cửa phòng Tô Nhược Thủy, cô ấy mở cửa rất nhanh, thấy là tôi, thì cười duyên nói: "Muộn thế này rồi, em trai nhỏ sao còn đến đây thế? Đúng là một quỷ con háo sắc mà."



Tôi nhìn cô ấy, vừa nghĩ đến việc cô ấy mập mờ với tôi, thậm chí còn ôm hôn tôi, tất cả đều là đóng kịch, lòng tôi khó chịu như bị người ta lấy dao đâm một nhát rồi lại đổ thêm chai nước muối.



Tô Nhược Thủy hơi khó hiểu nói: "Sao cậu lại nhìn tôi như thế? Nhìn đến mức chị nổi da gà." Nói xong, cô ấy gạt tóc ở trước ngực ra sau vai, để lộ cái cổ và bờ vai trắng nõn trắng nà, nói: "Cậu thế này, cứ như muốn ăn chị ấy."



Lòng tôi đột nhiên bùng lên một ngọn lừa, nghĩ bụng tôi thích chị như vậy, sao chị có thể lừa tôi? Có phải chị thấy lừa tôi rất vui không? Thấy tôi mê mệt chị, tim đập nhanh vì chị, có phải rất có cảm giác thành tựu không?



Càng nghĩ càng giận, tôi đẩy mở cửa, ôm Tô Nhược Thủy, đạp cửa đóng lại, sau đó không để ý đến câu hỏi của cô ấy, thô lỗ ném cô ấy lên giường, sau đó ôm chặt cô ấy, bắt đầu kéo váy cô ấy.



Giờ tôi mới nhận ra cô ấy vậy mà lại mặc bộ váy ngủ hở hang gợi cảm, nhưng dù có hở hang thì những chỗ cần che đều che kín, tôi nuốt nước miếng, thưởng thức thân thể mềm mại hoàn mỹ như ngọc, cảm giác cơ thể sắp bùng cháy rồi.



Tôi cúi đầu hôn lên mặt cô ấy, nói như hét: "Hôm nay tôi chính là muốn ăn chị!"



Tô Nhược Thủy vốn còn đang cười, nhưng khi bốn mắt nhìn nhau với tôi, thì cô ấy chắc cũng biết tôi không phải đang đùa, trên mặt cuối cùng cũng hơi hoảng hốt, hét lên: "Em trai nhỏ, cậu... sao cậu có thể đối xử với chị như vậy? Cậu thế này, chị sẽ ghét cậu đó."



Tôi không để ý cô ấy, cứ gặm cắn lung tung, cô ấy bị đau nói: "Em trai nhỏ, cậu bình tĩnh một chút!"



Tôi nói không phải chị thích tôi sao? Cho tôi được không? Cho tôi, sau này tôi sẽ đối xử tốt với chị cả đời.



Lúc này, trong đầu tôi thậm chí còn có suy nghĩ hoang đường mà hèn mọn, đó là chỉ cần cô ấy chịu cho tôi, tôi sẽ tin cô ấy không lừa tôi, vì tôi biết cô ấy sẽ không lấy cơ thể mình ra để đùa, còn về ảnh, tôi sẽ coi như chưa từng thấy.



Tôi thích cô ấy, là rất thích thật, tôi nằm mơ cũng muốn có thể ở bên cô ấy cả đời, cô ấy chính là trụ cột tinh thần của tôi, là nữ thần của tôi, nhưng... tại sao cô ấy lại muốn lừa tôi?











Bị người mình yêu nhất lừa có cảm giác gì? Như một con dao nung lửa, nhúng nước muối cứ thế cắt vào tim tôi, đau, đau đến tê dại, đau đến mức khiến người ta phát điên.







Lúc này đây, tôi đột nhiên hơi hiểu Bào Văn rồi.







Trên mặt đột nhiên bị tát mạnh một cái, cảm giác đau đớn bỏng rát đánh tỉnh tôi khỏi cơn cuồng loạn, tôi nhìn Tô Nhược Thủy, quần áo trên người cô ấy bị tôi xé nát cả rồi, hơn nửa cơ thể trắng nõn lộ ra ngoài, trên mặt có nhiều vết răng đỏ, môi cũng bị tôi cắn rách, đôi mắt luôn dịu dàng tràn ngập ý cười, lúc này