Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 3: 3: Không Phải Phế Vật





Sở Hiểu Đồng chẳng hề cảm thấy lời này có gì không ổn.

Bởi vì từ sau khi Tần Tranh vào nhà cô, cô cũng thường nói những lời như vậy với Tần Tranh.

Ngay khi những lời kia vừa thốt ra, tiếng cười chế giễu của người xung quanh càng lớn hơn.

"Một tên ăn của vợ, xài của vợ, vậy mà lại dõng dạc nói mình biết chữa bệnh? Thật nực cười."

Người xung quanh lắc đầu cười nhạo.

Mà lúc này, người phụ nữ nổi đầy mụn nhọt trên mặt cũng bực bội không thôi: “Tôi mặc kệ chuyện riêng của các người, dù sao hôm nay nếu các người không chữa khỏi mụn nhọt trên mặt tôi, thì phải bồi thường cho tôi 100 triệu!"

"Bằng không, chỉ cần một câu của tôi, cả nhà các người đều cút hết ra khỏi Dương Thành cho tôi!"

Câu này của người phụ nữ khiến sắc mặt của đám người Sở Hiểu Đồng và Hàn Anh lập tức trắng bệch.

Cút khỏi Dương Thành?

Bọn họ vất vả lắm mới kiếm được mấy chục triệu ở Dương Thành, nếu ra khỏi Dương Thành, chẳng phải là phải làm lại từ đầu sao?

"Hiểu Đồng."

Tần Tranh lên tiếng lần nữa: "Ở đây không ai có thể chữa khỏi, trong nhà cũng không bỏ ra nổi 100 triệu, sao không để cho tôi thử một lần, cho dù như thế nào, cũng sẽ không tệ như hiện tại."

Tần Tranh chắc chắn mình có thể chữa khỏi, năm đó khi anh học được những gì ông lão đã học cả đời, chỉ cần một tay y thuật liền xuất thần nhập hóa.

Anh dám cam đoan, chỉ cần một vài loại thảo mộc, trộn lẫn và nghiền nát với nhau rồi đắp lên mặt người phụ nữ này, chưa đầy mười phút, nhất định có thể làm cho người phụ nữ này khôi phục như lúc ban đầu!

Trong lòng của Sở Hiểu Đồng hơi dao động.

Quả thực lời của Tần Tranh nói rất đúng, thế nhưng...

"Không được! Cậu căn bản không phải là bác sĩ, càng không có giấy phép hành nghề y, lỡ như cậu chữa chết người, nhà họ Sở của tôi chẳng phải sẽ chôn cùng cậu sao!"

Hàn Anh tiến lên một bước, cau mày quát lớn.

"Tần Tranh, dù cậu không muốn sống, thì cũng đừng kéo Hiểu Đồng theo! Nếu như cậu thật sự muốn chữa, vậy cậu thề với trời đi, lỡ cậu thất bại thì không liên quan gì đến nhà họ Sở cả, tất cả rủi ro sẽ do một mình cậu gánh chịu!"

Lưu Minh Hạo lạnh lùng mắng.

Nghe được lời này, ánh mắt Tần Tranh bỗng chốc lạnh đi.

Nhưng buồn cười là, Lưu Minh Hạo vừa thốt ra câu này, thế mà Hàn Anh lại nghiêm túc gật đầu.

Sở Hiểu Đồng cũng không nói thêm gì.

Tần Tranh cười lạnh lắc đầu, lại tiến lên một bước: "Quý cô này, hôm nay Tần Tranh tôi xin lấy tài sản cùng tính mạng mình ra đảm bảo, nếu như chữa không hết, tôi cam tâm nhận bất kỳ hình phạt nào, không liên quan gì đến nhà họ Sở!"

Lời này vừa dứt, xung quanh chợt thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Minh Hạo càng cười đắc ý hơn, trong khi biểu cảm của Sở Hiểu Đồng hơi thay đổi, không hiểu sao trong lòng cảm thấy có chút áy náy.

Nhưng một giây sau cô lập tức phản ứng lại, mình áy náy với một kẻ vô dụng làm cái gì?

Không phải chỉ là biết nói chuyện thôi sao, vậy thì thế nào?

Vừa mới mở miệng đã gây náo loạn ở đây, để anh thề là đúng, bằng không nhà họ Sở sẽ bị liên lụy theo anh!

Tần Tranh không biết giờ phút này Sở Hiểu Đồng đang nghĩ gì, anh bằng lòng thề cũng là vì muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, để Sở Hiểu Đồng có thể được giải thoát.

Tuy nhiên không nghĩ tới anh ở đây giúp Sở Hiểu Đồng, Sở Hiểu Đồng lại muốn phủi sạch quan hệ với anh!



"Được, tôi cho cậu chữa! Dù sao ở đây toàn cảnh sát, nếu cậu chữa không được, tôi sẽ lập tức bảo bọn họ đưa cậu đi!"

Người phụ nữ này tên Lưu Uyển, là chị gái của bí thư Lưu, đặc biệt đến Dương Thành để chăm sóc cho bố là Lưu Trung Quốc, bị Sở Hiểu Đồng kéo đi mua mỹ phẩm, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế.

Vào khoảnh khắc người phụ nữ nói ra câu này, xung quanh hoàn toàn rơi vào yên lặng, không ai muốn bị vạ lây.

Tần Tranh gật đầu: "Không thành vấn đề!"

Dứt lời, anh nhìn về phía Sở Hiểu Đồng: "Ra khỏi cửa rẽ trái có một hiệu thuốc, em giúp tôi đi mua một ít thuốc bắc đến đây.

Nhân tiện mua thêm một bộ chày cối giã thuốc nữa."

Nói xong, Tần Tranh lấy ra một tờ giấy ở quầy lễ tân, nhanh chóng viết tên thuốc lên đó, rồi đưa cho Sở Hiểu Đồng.

Sở Hiểu Đồng thấy vậy, sắc mặt lộ ra vẻ kỳ lạ, cô quả thực không biết rốt cuộc Tần Tranh sẽ khám bệnh như thế nào!

Cô cúi đầu, dược liệu được viết trên giấy đều là những loại phổ biến như Đương Quy, Khổ Sâm, Hoàng Liên, v.v.

"Anh chắc chứ?"