Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 2: 2: Câm Điếc Biết Nói Chuyện





Tần Tranh không biết hai người này không hài lòng với mình, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, anh muốn đi đến ghế sopha ngồi.

Cậu đứng đấy cho tôi!

Hàn Anh quát chói tai, Tần Tranh hơi ngạc nhiên, khẽ nhíu mày nhưng cũng không phản kháng.

Anh cảm thấy Hàn Anh là mẹ vợ mình.

Nhà họ Sở đối với anh ân cao như núi, một vài lời quát lớn anh cũng sẽ xem như lời dạy dỗ nghiêm khắc của mẹ.

Thấy Tần Tranh nghe lời, sắc mặt Hàn Anh lúc này mới tốt hơn.

Bà ta còn chưa kịp lên tiếng lần nữa thì Lưu Minh Hạo đã sải bước đi đến trước mặt Tần Tranh.

Hàn Anh nhìn sang, dáng người hai người không thua kém nhau là bao.

Nhưng kì lạ là Tần Tranh trong quá khứ nhìn rất yếu ớt, bây giờ lại có cảm giác còn khí thế hơn cả Lưu Minh Hạo.

Hàn Anh sững sờ, cho rằng mình chắc chắn hoa mắt rồi.

Sở Tử Đàn đứng bên cạnh càng cảm thấy Tần Tranh như biến thành người khác hơn.

Nhưng trong mắt Lưu Minh Hạo, Tần Tranh chỉ đang giả vờ bình tĩnh mà thôi.

Mục đích tôi đến đây lần này là có hai chuyện.

Lưu Minh Hạo nhìn Tần Tranh mỉm cười nói: Thứ nhất, nhìn người mà Hiểu Đồng gả là người như thế nào.

Thứ hai, tôi sẽ xem tình hình mà đưa ra quyết định với người đó.

Nghe được câu này, Tần Tranh vô cùng ngạc nhiên.

Sao anh lại không biết từ khi nào mà hôn nhân của Tần Tranh anh cần một người ngoài đến để quyết định rồi?

Dì, Hiểu Đồng là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của cháu, cháu muốn nhìn thử xem chồng của cô ấy có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy không, dì sẽ không giận chứ? Lưu Minh Hạo nhìn Hàn Anh hỏi.

Trong lòng Hàn Anh có chút không thoải mái, dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Sở, cho dù quan hệ của của Hiểu Đồng có tốt đi chăng nữa thì cũng chỉ là người ngoài.

Nhưng Hàn Anh không nói gì, nói trắng ra, trong lòng bà ta vẫn muốn xem Tần Tranh trở thành trò cười, tốt nhất là để anh biết điều mà cút ra khỏi nhà họ Sở, như vậy bà ta mới có thể tìm một người tốt hơn để gả Hiểu Đồng!

Hàn Anh không nói lời nào, Lưu Minh Hạo cho là bà ta ngầm thừa nhận, anh ta nhìn về phía Tần Tranh.

Bây giờ tôi đã thấy rồi, tôi sẽ đưa ra quyết định.

Lưu Minh Hạo lùi lại một bước, khinh bỉ nhìn Tần Tranh: Anh không đủ tư cách.

Hiểu Đồng cần một người có thể hỗ trợ cô ấy, sự xuất hiện của anh chỉ kéo chân cô ấy lại mà thôi.

Lưu Minh Hạo tiếp tục nói: Tôi không biết Hiểu Đồng nghĩ gì, nhưng nếu như anh còn chút lương tri thì chắc phải biết rằng rời khỏi Hiểu Đồng mới tốt cho cô ấy.

Vậy đi, tôi cho anh mười vạn tệ, từ hôm nay anh rời khỏi nhà họ Sở đi.

Tần Tranh không nhúc nhích, yên lặng nhìn Lưu Minh Hạo nói, ánh mắt giống như đang nhìn một người đần vậy.

Sắc mặt Lưu Minh Hạo vô cùng đắc ý cao ngạo, anh ta cho rằng sau khi mình nói xong Tần Tranh nhất định sẽ nổi điên lên rồi lao đến đánh anh ta, hoặc ít nhất cũng sẽ nổi giận mà ném đồ vật để chứng minh tôn nghiêm của mình.

Nhưng vì sao bây giờ Tần Tranh này vẫn còn bình tĩnh như vậy chứ?

Sắc mặt Lưu Minh Hạo lạnh như băng, không biết vì sao khi Tần Tranh nhìn anh ta chằm chằm anh ta lại cảm thấy sợ hãi?

Loại cảm giác này khiến anh ta vô cùng bực bội.

Nhìn cái gì? Một người câm cũng là đồ bỏ thôi, tôi nói không đúng sao? Hại chết bố mẹ thì thôi đi còn muốn đến làm khổ Hiểu Đồng!

Tôi nói cho anh biết, Tần Tranh, hôm nay Lưu Minh Hạo tôi đã trở về, tôi sẽ không để Hiểu Đồng sống cùng anh nữa! Anh sẽ nhanh chóng bị nhà họ Sở đuổi thôi! Tôi sẽ đưa Hiểu Đồng đến đỉnh cao, còn anh thì mãi mãi chỉ là một người câm điếc ngưỡng mộ chúng tôi thôi! Giọng Lưu Minh Hạo vô cùng lạnh lùng.

Tiếp đó anh ta nhìn về phía Hàn Anh: Dì, Tần Tranh này hèn yếu như vậy, sao có thể khiến Hiểu Đồng hạnh phúc được? Chỉ cần dì lên tiếng đuổi Tần Tranh đi, Lưu Minh Hạo cháu ngày mai sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng cưới Hiểu Đồng vào cửa!

Toàn thân Hàn Anh run lên, trong lòng đột nhiên có chút hoảng loạn.

Ánh mắt Tần Tranh lạnh lẽo, anh quay đầu nhìn Hàn Anh, thấy Hàn Anh không có chút suy nghĩ muốn bênh vực nào cho mình.

Đừng có nhìn nữa, là người ngu thì cũng biết nên chọn rùa vàng chứ không phải một đống phân chó! Tần Tranh, chỉ cần Lưu Minh Hạo tôi ở đây một ngày thì lúc nào anh cũng sẽ bị tôi giẫm bẹp dưới chân!

Tần Tranh lạnh lùng đối mặt với Lưu Minh Hạo.

Trong đôi mắt đó là sự lạnh nhạt với tất cả mọi thứ.



Thậm chí còn thâm trầm hơn cả địa ngục, Lưu Minh Hạo nhìn ánh mắt này của anh, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Anh ta mà lại bị một người câm hù dọa?

Loại cảm giác này khiến anh ta cảm thấy nhục nhã!

Sắc mặt Lưu Minh Hạo lập tức trầm đi, đưa tay ra muốn nắm lấy cổ áo Tần Tranh: Tên nhãi ranh, một đứa tàn phế mà thôi, còn muốn tạo sóng gió à! Hôm nay mày không tự mình cút ra ngoài thì tao sẽ giúp mày lăn ra!

Nói rồi Lưu Minh Hạo muốn nhấc cổ Tần Tranh đi, kéo anh ra ngoài.

Mà từ đầu đến cuối, Hàn Anh không hề lên tiếng, bà ta dường như đã chấp nhận cho hành động này của Lưu Minh Hạo!

Lưu Minh Hạo dùng sức, anh ta đột nhiên phát hiện mình căn bản không kéo được Tần Tranh!

Mày mẹ nó nghĩ mình là ai chứ!

Lưu Hạo Minh thấy không làm Tần Tranh lung lay được thì trực tiếp nghiến răng giơ nắm đấm lên, hung hắng đấm về phía Tần Tranh!

Cảnh này không ai ngờ đến!

Sở Tử Đàn ở một bên xem náo nhiệt lúc này cũng bị dọa sợ, cô ta nhanh chóng đứng lên đi ngăn lại.

Nhưng một giây sau nắm đấm của Lưu Minh Hạo đột nhiên bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt.

Cuối cùng không thể di chuyển được nữa.

Mà chủ nhân của bàn tay này chính là Tần Tranh!

Toàn bộ ba người ở phòng khách đều sững sờ nhìn Tần Tranh, Tần Tranh này trở nên lợi hại như thế từ khi nào vậy?