Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 4: 4: Mời Anh Đi Ra Ngoài





Ngay lúc Sở Hiểu Đồng và Lưu Minh Hạo đến, Tần Tranh vừa xuống xe, Lưu Uyển liền nhận được một cuộc điện thoại.

“Chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt? Hôm qua không phải vẫn ổn sao? Có chuyện gì vậy?”

Lưu Uyển cầm điện thoại đứng như chôn chân tại chỗ, nét mặt đầy vẻ hoảng sợ.

“Được, tôi lập tức đến ngay.



Lưu Uyển nói xong, liền chạy thẳng vào bệnh viện.

Tần Tranh thấy vậy cũng vội vàng chạy theo.

Lưu Uyển nhìn thấy bóng dáng Tần Tranh thì ngạc nhiên, có chút áy náy: “Thật ngại quá, ở đây không cần cậu nữa rồi, bố tôi đã chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt, nói không chừng hôm nay sẽ phải phẫu thuật.



Lưu Uyển dự định để Tần Tranh xem thử, không chừng có thể còn có chút may mắn.

Nhưng bây giờ bệnh tình trở nên nghiêm trọng, theo cô ta thấy, Tần Tranh không có năng lực để cứu chữa một bệnh nhân nguy kịch.

Tần Tranh cười nhẹ: “Lưu phu nhân chị đừng lo lắng, bệnh nhân tôi còn chưa thấy, nói không chừng tôi có thể chữa trị được? Thực sự chữa không được tôi sẽ đứng ngoài nhìn, sẽ không làm chậm trễ chị.



Anh không phải là thánh mẫu, cũng không phải là kẻ nhàn rỗi.

Từ sau khi có được sức mạnh đó, hôm nay là lần đầu tiên sử dụng, Tần Tranh muốn xem xem năng lực này rốt cuộc đang ở cấp độ nào!

Và hôm nay là một cơ hội quan trọng!

Lưu Uyển suy nghĩ một lúc, dẫu sao Tần Tranh là do cô ta gọi tới, bây giờ lại bảo anh rời đi quả thực có chút không thỏa đáng, vì vậy cô ta gật đầu đồng ý.

Đi tới phòng bệnh, Tần Tranh nhìn thấy bên trong ông lão nằm trên giường bệnh, trên người cắm đầy ông dẫn.

Hai người nhanh chóng thay quần áo vô trùng rồi bước vào, trong phòng bệnh lúc này vẫn còn hai người, Tần Tranh nhận ra một người trong số họ là Bí thư Lưu vừa mới nhậm chức.

Người còn lại là người nước ngoài.

Lưu Uyển vừa bước vào, bí thư Lưu liền quay đầu lại nhìn: “Chị tới rồi.



Anh ấy vừa dứt lời liền cau mày nhìn chằm chằm Tần Tranh: “Anh ta là ai?”

Lưu Uyển đáp: “Là một bác sĩ Đông Y, những nốt mụn trên mặt chị mấy ngày này là do cậu ấy chữa khỏi, chị muốn để cậu ấy tới xem bệnh cho bố.



Bí thư Lưu nhìn Tần Tranh từ trên xuống dưới: “Bác sĩ Đông y mà trẻ tuổi như vậy sao? Anh bạn, cho tôi xem chứng chỉ hành nghề y của anh đi.



Tần Tranh cười nói: “Chứng chỉ hành nghề y thì tôi không có, nhưng tôi chắc chắn chữa khỏi cho ông ấy.



Anh vừa đi vào đã nhìn thấy ông lão trên giường bệnh, ông lão này là bị căn bệnh bí ẩn, hơn nữa tình hình bây giờ có chút kì lạ.

“Hahaha! Nói không biết xấu hổ, một cậu nhóc tóc vàng chứng chỉ hành nghề y cũng không có mà nói có thể chưa khỏi cho bố tôi.

Chị, chị có phải là mất trí rồi không, chị còn đưa loại người này tới!”

“Bảo anh ta ra ngoài đi, ở đây em có người rồi.

Đây là bác sĩ nội khoa người Đức, một trong những bác sĩ giỏi nhất, đã đặc biệt bay sang đây để phẫu thuật cho bố.





Lưu Uyển cau mày, lúc này cảm thấy có chút khó xử, nhưng cô ta vẫn là quay đầu lại: “Cậu em, thật xin lỗi, mời cậu về cho.



Tần Tranh mím môi, người ta cũng nói tới mức này rồi, anh cũng không có hứng thú mà nhiệt tình thêm nữa.

Anh quay người chuẩn bị rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.

Nhưng vào lúc này, ông lão đang cau mày trên giường đột nhiên toàn thân co giật, miệng còn phát ra tiếng hô hô, trông giống như là sắp chết!

Tình huống này khiến bốn người có mặt sững sờ, sắc mặt bí thư Lưu lập tức tái nhợt!

“Bố! Bố làm sao vậy? Bác sĩ Mickey, anh mau xem xem, bố tôi bị làm sao vậy?”

Bí thư Lưu như bám vía lấy ngọn cỏ cuối cùng cỏ thể cứu mạng vậy, đẩy Mickey tới trước giường bệnh.

Tần Tranh vốn định đi ra ngoài, lúc này cũng quay đầu nhìn lại, Lưu Uyển bước lên phía trước, cô ta cũng không còn tâm trạng quan tâm Tần Tranh có đi hay không.

Trong chốc lát, toàn bộ phòng bệnh tràn ngập cảm giác hoảng sợ.