Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 1: 1: Mười Năm Khuất Nhục





"Tần Tranh? Tại sao lại là đồ câm điếc nhà anh đến đón tôi chứ?

Cổng đại học Lâm Thành, Sở Tử Đàn nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh.

"Đi nhanh lên đi, nếu để bạn học tôi nhìn thấy thì tôi còn mặt mũi mà đi học tiếp sao? Nói rồi Sở Tử Đàn nhanh chân đi về trước.

Tần Tranh mím miệng, lập tức đuổi theo Sở Tử Đàn.

Hôm nay anh giúp vợ mình, Sở Hiểu Đồng đến đón Sở Tử Đàn tan học, bình thường đều là Sở Hiểu Đồng đến đón, nhưng hôm nay Sở Hiểu Đồng nói công ty có chút việc phải xử lí nên gửi tin nhắn nói anh đi.

Lúc Tần Tranh đi theo Sở Tử Đàn về phía xe thì có ba nữ sinh sóng vai đi đến, thấy Tần Tranh đi cùng Sở Tử Đàn thì xông tới.

Ôi, đây không phải là hoa khôi Sở Tử Đàn sao?

Bước chân của Sở Tử Đàn dừng lại, sắc mặt lập tức thay đổi, cô ta liếc mắt nhìn Tần Tranh sau lưng, trong lòng vô cùng buồn bực.

Điều cô ta sợ nhất chính là người khác nhìn thấy người anh rể câm điếc này của mình, kết quả vẫn bị thấy, quan trọng hơn nữa người thấy lại là nữ sinh không hợp với cô ta.

Là mấy người sao, sao vậy?

Khóe môi Sở Tử Đàn hơi nâng lên, miễn cưỡng cười nói.

Không có gì, chào hỏi mà thôi.

Trong ba nữ sinh có một nữ sinh tóc dài, cô ta cười lạnh.

Ánh mắt nữ sinh tóc dài chậm rãi nhìn về phía Tần Tranh, mắt đột nhiên mở lớn, khoa trương nói: Ôi..., Tử Đàn, người này...!Không phải đây là anh rể câm điếc vô dụng ở rể một năm của cậu sao? Sao cậu lại mang người đến trường học của chúng ta luôn rồi?

Sở Tử Đàn nổi giận, ánh mắt cũng trầm xuống: Liên quan gì đến cậu chứ, chó ngoan không cản đường, cút đi!

Cô ta đẩy nữ sinh trước mặt ra, kéo tay Tần Tranh đến xe con, đóng cửa xe rầm một cái.

Mau lái đi, còn muốn xem tôi làm trò cười tiếp sao? Sở Tử Đàn tức tối hét.

Ngón tay Tần Tranh dừng lại, tiếp đó im lặng khởi động xe.

Hai mắt Sở Tử Đàn nhắm chặt lại, nghe tiếng chế giễu loáng thoáng bên ngoài cửa xe, ngực lên xuống không ngừng.

Nhanh lên đi! Sở Tử Đàn tức giận nói: Chậm chết đi được!

Thật không biết lúc trước chị tôi nghĩ gì nữa! Không nói đến chuyện ở rể, ngay cả một công việc cũng không có, một năm ăn bám chị tôi, lại còn là người câm!

Nếu tôi là anh tôi đã sớm chết đi cho rồi!

Sở Tử Đàn hét to trút giận, nhưng hét một lúc lâu thì Tần Tranh vẫn không có chút phản ứng nào.

Sở Tử Đàn giận quá hóa cười: Đúng rồi, tại sao tôi phải tức giận với một người câm nhỉ, tôi đúng là bị điên rồi.

Dứt lời, Sở Tử Đàn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngực vẫn không ngừng lên xuống, cơn tức vẫn chưa tiêu tan.

Ánh mắt Tần Tranh hơi lóe lên.

Câm điếc?

Anh đã nghe xưng hô này mười năm rồi.

Lúc trước bố mẹ mất tích, một ông già thần bí đến tìm anh, ông cụ đó có rất nhiều điều thần bí, người bình thường căn bản không có khả năng có.

Ông cụ kia nói cho anh biết, nếu như muốn tìm bố mẹ, anh phải nhịn nhục gánh vác trọng trách nặng nề.



Tần Tranh bị bi thương làm mờ đầu óc, anh trực tiếp đồng ý, sau đó ông cụ kia truyền hết tất cả những thứ mình biết cả đời cho Tần Tranh.

Sau đó ông cụ biến mất không dấu vết.

Mà để đạt đến cảnh giới, trong mười năm anh không thể mở miệng nói chuyện!

Nếu không cơ thể anh sẽ không thể tiếp nhận được năng lượng trong đó mà tự bạo rồi chết.

Nói đến đây giống như chuyện nghìn lẻ một đêm nhưng chuyện này thật sự xảy ra với Tần Tranh, đây cũng là nguyên nhân mà Tần Tranh được gọi là câm điếc.

Người ngoài đều nghĩ Tần Tranh vì bố mẹ mà khóc đến mất tiếng, nhưng lại không biết nguyên nhân làm người ngoài khiếp sợ này.

Mười năm câm điếc, người người khinh thường!

Nhưng, hôm nay...!chính là ngày cuối cùng của thời gian mười năm này.

Nghĩ đến đây, Tần Tranh hít sâu một hơi, cảm nhận một chút khí tức dao động trong người.

Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ hoàn toàn thoát khỏi danh xưng câm điếc này.