Đệ Nhất Nữ Vương Ai Cập [Đồng Nhân NHAC]

Chương 28




Được rồi, nàng vừa tự bê đá đập chân mình được chưa?



- Ấn kí này chỉ có phi tần hậu cung được dùng. Vậy tại sao ngươi không nghĩ đó là ta đi. Nhìn này, ta có biết bao nhiêu tìa hoa cùng quyền lực nha.



Hắn liền liên tục lắc đầu. Nữ nhân không có lịch sự này có đánh chết hắn cũng không nhận.



- Quá thô bỉ.



- Vậy thì chịu, ấn kí này ngươi nên tìm Menfuisu để thảo luận đi.



- 500 lượng vàng chắc không thể cho ngươi nữa rồi.



- Ta tìm! Ta tìm được chưa?!



Asisu đập bàn, thứ keo kiệt nhà ngươi.



- Nhưng làm sao ngươi tìm được?



Cái rắm, câu này Asisu phải hỏi hắn mới đúng. Không đầu mối, không đặc điểm ngoại hình, nàng có là thần cũng tìm không được.



- Giữ lại 500 lượng vàng dọng họng đi. Và phắn khỏi đây trước khi ta phải tống cổ ngươi ra.



- Tuỳ ngươi thôi.



Hắn rời đi. Asisu đương nhiên vẫn còn tiếc mớ vàng. Trời ạ, nàng có thể mua thật nhiều thức ăn ngon với 500 lượng vàng đấy.



Nàng quyết định đi xem Menfuisu còn sống hay không? Có vẻ là sống dở chết dở. Tại sao Carol lại không cứu hắn nhỉ?



- Mau! Mang nước lại đây!



Bên trong chính điện cực kì hỗn loạn. Thái y áo trăng chạy ra chạy vào. Carol đứng bên cạnh Menfuisu, dùng sức ép độc ra.



Theo nàng nhớ, trong cốt truyện thì Menfuisu bị rắn cắn trước khi Carol bị bắt cóc mà? Tại sao lại đảo ngược trình tự rồi?



- Lệnh bà, người đã tới.



Imhotep đứng một bên cúi chào. Sắc mặt nàng vẫn nhàn nhạt như cũ. Nhìn Menfuisu đi, hắn chẳng khác gì xác chết. Thân là "Trí tuệ Ai Cập" mà không giúp được gì.




- Phế vật.



- Vâng?



- Đúng là phế vật.



Nàng bước đến bên cạnh giường. Nhìn từ xa Menfuisu đã rất tàn tạ, tiến lại càng thấy khủng khiếp hơn. Môi nhợt nhạt, sắc mặt trắng bệch. Carol cũng không khá hơn là mấy, nước mắt giàn giụa trên mặt, tay không ngừng tìm cách lấy độc ra.



- Đã thử dùng miệng hút độc ra chưa?



- Em đã thử rồi, nhưng chàng ấy vẫn cứ như vậy. Chị Asisu, phải làm sao đây?



- Chậc.



Khi Carol bị rắn cắn chỉ cần cho nàng ta uống nước sông Nile nàng ta liền khoẻ lại. Vậy Menfuisu có được thân linh chúc phúc như thế này không?



- Cho hắn uống nước sông Nile.




Mọi người nhìn nàng với một ánh mắt khó hiểu. Tại sao lại cho bệ hạ uống nước sông Nile?



- Vì Carol chính là con gái sông Nile, Pharaoh đương nhiên là con rể của người. Nữ thần lẽ nào lại không giúp.



Tất cả vậy mà lại nghe răm rắp, từng chữ đều cảm thấy có lý. Đây chính là niềm tin bất diệt vào thần thánh sao? Mặc kệ đi, không thử thì làm sao biết được.



Không biết từ đâu Minue lấy được nước từ sông Nile. Nhìn thì chắc chắn là chưa được lọc rồi, cực kì mất vệ sinh nha. Thây kệ, cứ cho Menfuisu uống trước đã.



Chậc, Menfuisu không chịu mở miệng. Và... Carol dùng miệng truyền cho hắn. Một nồi cẩu lương tạt thẳng mặt Asisu.



Menfuisu mấp máy môi, mí mắt bắt đầu hấp háy rồi mở hẳn ra. Cái quái gì, hắn bị rắn độc cắn muốn mất mạng đó nha, nhanh như vậy liền hồi phục???



Đây có phải là bàn tay vàng của nhân vật chính không? Nàng cũng muốn có một cái. Khi nào sắp chết thì dùng quyền năng của nhân vật chính mà thoát được một mạng.



- Lệnh bà, làm sao người biết được vậy?



Các thái y, đại thần bắt đầu nhìn nàng với con mắt thán phục. Cũng có một số người dị nghị nhưng mà ai rảnh để quan tâm chứ.




- Menfuisu, tỉnh rồi?



Carol nắm chặc lấy tay hắn, nhìn chính là một đôi tình lữ tội nghiệp.



- Chị Asisu, cám ơn chị... cám ơn chị nhiều lắm.



Carol nắm tay nàng chặc tới mức nó sắp rụng ra rồi kìa. Có khi nào sau chuyện này nàng cũng lập tức mang danh thánh nữ như Carol không?

Chờ sau khi Menfuisu hồi phục, nàng sẽ nhờ hắn tìm kiếm "người trong mộng" của Izumin. Đến lúc đó vừa ăn được tiền mà vừa không phí sức. Cái EQ này thật sự là cao ngất ngưỡng luôn nha.




_______________________________



- Ngài đã có mọi thứ trong tay, hà tất gì phải vì một nữ nhân mà luỵ như vậy?



- Nàng cũng đã có cả giang sơn thiên hạ, cớ gì phải vì một nam nhân mà uỷ khuất?



- Chúng ta thật giống nhau.



- Ừ, rất giống nhau.



Bầu trời đêm Hitite lúc nào cũng đẹp như vậy. Sao, trăng, mây và gió, một phong cảnh hữu tình.



Hắn đã từng nghĩ có thể như vậy mãi thì thật tốt. Hắn sẽ không thú Mira, ở bên cạnh người đó cả đời.



Nhưng mà nàng ấy không đợi được. Nàng ấy có một đệ đệ đặt ở đầu quả tim. Ít nhất là yêu như cả mạng. Còn hắn? Bất quá chỉ là một cái lữ hành lướt qua.

- Hoàng tử, người vạn nhất không được yêu nàng ta! Tuyệt đối không được!



- Người là điện hạ, người là hoàng tử, là quốc vương tương lai. Người cam lòng để cho đứa con thứ xuất kia chiếm mất vị trí sao?



- Đặt nàng ta trong lòng, nhưng không bao giờ được yêu nàng ta. Yêu vào rồi, nhất định sẽ vong mạng.



Người đàn ông có nét mặt già nua, tay cầm gậy gỗ chống xuống đất. Một người già cỗi nhưng lại đầy sự uy nghiêm. Đôi mắt như nhìn thấu tất cả mọi việc.



- Nàng ta... vốn dĩ không thuộc về nơi này.