Đệ Nhất Nữ Vương Ai Cập [Đồng Nhân NHAC]

Chương 27




Loạt xoạt, tâm rèm mỏng khẽ dịch chuyển. Con mèo Luna bước trên đệm thịt không tiến động mà đi đến gần nàng.



Asisu nhìn xuống, tặc lưỡi một tiếng.



- Ngươi còn quay lại làm cái gì? Sao không đi luôn đi?



Nàng gác chéo chân lên đệm, dáng vẻ giống như những người phụ nữ nơi chợ búa. Thuận tay bắt lấy trái táo trong dĩa cắn một miếng. Quả nhiên đồ ăn mới là chân ái a.



- Thật xấu, không có thuần phong mỹ tục.



- Ồ, xem ra phải tăng cường canh gác rồi.



Asisu thờ ơ nhìn hắn, chẳng phải Ai Cập cổ đại rất thoải mái sao? Ngồi như này sẽ không có vấn đề gì chứ?



- Không, không có ai canh gác cả.



Phải trừ lương, tốt nhất là đi lao dịch 10 năm đi. Quá cẩu thả rồi.



- Người bán sạp hàng ngoài chợ cũng không ngồi như vậy.



Ờm, thôi kệ đi, nàng thấy thoải mái là được. Asisu dù sao cũng là nữ hoàng, ai dám nói?



Mà tại sao xung quanh đây yên ắng quá nhỉ?



- Lệnh bà! Không ổn rồi! Pharaoh... pharaoh bệ hạ... bị rắn cắn!



Hmmmm, có phải nàng nên tỏ ra có một chút hoảng loạn lo lắng không?



Nô tì kia bình tĩnh nhìn lại một lần nữa, mới phát hiện còn có cả hoàng tử của Hitite. Vẫn không nhận ra mình thất thố, đế thêm vài câu.



- Lệnh bà, người... người hãy qua bên đó xem đi ạ.



- Carol đâu?





- Dạ? Hoàng phi đang giúp bệ hạ giải độc.



- Ừm, không cần qua nữa, nó sẽ ổn thôi. Còn tên nhiều chuyện nhà ngươi, cút.



Nô tì ngơ ngác nhìn, sau đó nhanh chóng cáo lui, chỉ sợ nhìn thêm một cái sẽ bị ngũ mã phanh thây.



Izumin nhìn thấy nô tì kia đi rồi mới thản nhiên ngồi xuống ghế. Cái khi chất ung dung này đúng là với nàng khác xa một trời một vực.



"Biết ngươi ở đây thì ta đã đi xem Menfuisu cho rảnh nợ rồi."- Asisu bĩu môi một cái.




- Xin lỗi.



Ể, cái gì vậy? Nàng có nghe nhầm không? Tên này mà cũng biết nói xin lỗi?



- Là con mèo của ngươi chạy đến chỗ ta trước. Nhưng mà ta phải xin lỗi vì sắc đẹp này quá cuốn hút.



Ngươi ngứa đòn phải không?



- Nhưng ta đến đây là có chuyện cần nhờ ngươi giúp.



Asisu vẫn tiếp tục cắn trái táo, chân buông thõng xuống giường, nếu ngồi kiểu kia mà có người nhìn thấy lại không hay.



- Ta muốn tìm một người...



- Là tù nhân bỏ trốn sao? Hay là một tên nguy hiểm nào đó. Có phải là anh em thất lạc gì đó của ngươi không?



Đây rồi, cái tính tò mò này.



Izumin khẽ lắc đầu.



- Đều không phải. Đó là một người rất quan trọng với ta.




- Nghe thâm tình đấy. Không có hứng.



- 500 lượng vàng và quyền mua bán ở Hitite.



- Được được được nha, thành giao. Lập tức cho người đi tìm ngay.



500 lượng vàng, là 500 lượng vàng đó. Còn cả quyền mua bán ở Hitite nữa. Người này đúng là con rùa vàng cực lớn. Khi nào tìm ra nàng nhất định sẽ ôm lấy cái đùi bự này nha.



- Nhưng mà người đó trông như thế nào ta mới tìm được chứ?



- Ta không biết.



Một giây, hai giây, ba giây. Trên đầu Asisu như có một con quạ đen bay ngang qua.



- Ngươi có phải cuộc sống quá nhàn rỗi không? Không biết mặt thì làm sao tìm được cho ngươi chứ?



- Vậy nên mới nhờ ngươi đấy. Nàng ấy đưa cho ta một thứ- vòng rắn vàng. Chỉ có người của hoàng gia Ai Cập mới có được.



- Cũng có thể nàng ta là trộm. Đâu lạ gì mấy chuyện này.




- Không, ngươi không hiểu. Vòng rắn là thứ có thể tuỳ tiện lấy sao? Chỉ có hoàng tộc mới được sử dụng, người bình thường mang trên tay đương nhiên sẽ bị nghi ngờ. Còn một khả năng duy nhất là- nàng ấy là thành viên của hoàng thất.

- Lý luận hay đấy, nhưng mà tiếc quá, hoàng gia trên dưới trăm người, ta căn bản là tìm không được.



Trường hợp này nàng cũng bất lực. Đúng là nam phụ thâm tình thì với ai cũng thâm tình như vậy.



- Vậy nếu như có ấn kí thì sao?



- Có lẽ sẽ dễ hơn đấy. Cho ta xem ấn kí trên tín vật định tình của ngươi nào.



Izumin lấy ra từ trong tay áo một cái vòng tay hình rắn được chạm khắc tinh xảo. Nhìn có vẻ giống cái nàng đang đeo, chỉ khác hai viên đá quý trên mắt nó là màu đen.



- Đừng làm hỏng, nếu làm hỏng ta sẽ lột da ngươi.



- Ari nhìn này, mặt trong có khắc gì đó.



Nhìn sát vào thấy được một hình tròn với hoa sen bên trong. Là ấn kí của các phi tần hậu cung.



- Là Carol sao?



- Không phải nàng ta, quá nhu nhược.



Ồ, chưa gì mà đã mở miệng chê bai. Sau này xem ai yêu nàng ta đến mạng cũng không cần. So với Menfuisu chính là đa tình hơn một bậc. Không, nó nằm ở một đẳng cấp khác rồi.

- Vậy có thể là ai nhỉ, Ari?



- Có thể là của các công chúa chị của tiên đế thưa lệnh bà.



Ờmmmm...



- Ta bảo này, gu ngươi mặn quá đấy. Tuổi của cha ta trên dưới ngũ tuần chứ không ít đâu.



- Cũng không phải.



- Làm sao ngươi biết chứ? Đến mặt còn không nhớ nữa thì làm ăn được gì?



Cuối cùng, sau khi kì kèo một hồi thì Asisu bước đầu xác định được thân phận của "người bí ẩn" kia.



- Có thể là một người chị em thất lạc của ta? Con rơi của phụ hoàng chẳng hạn?



Giả thiết này có vẻ khả thi nhất.



- Nữ hoàng, tiên đế không có con rơi, chỉ có tiên hoàng phi Theratis và thứ phi Meratis làm thê tử.