Không liên quan nhưng nghe thử bài "Không thể cùng nhau suốt kiếp" đi, Mia gắn vào rồi đó :3333
________________________________
- Người nói ta phải làm sao bây giờ?
- Hoàng tử, người ngay từ đầu không nên yêu nàng ta.
Ông ta cầm cây gậy vẽ vài vòng trên đất. Rắc chút bột rêu và oải hương lên. Vòng tròn lập tức được ánh lửa màu xanh rêu bao phủ.
- Người có nguyện ý quên đi nàng, theo đuổi mục tiêu lớn là hoàng vị không?
- Ta không biết. Ta không làm được.
- Lão thần, cả đời nguyện vì Hitite mà cống hiến. Xin hãy hiểu cho thần.
Đoạn kí ức liền đứt gãy ở đó. Không còn nhớ, cũng không còn muốn nhớ nữa.
- Hoàng tử, bây giờ chúng ta làm gì tiếp theo đây?
- Đi, về Hitite. Lâu lắm rồi không gặp lại lão sư Raiha.
Lão sư Raiha, thầy của hoàng tử, pháp sư uy quyền nhất kinh thành Hattusa.
- Có cần báo cho...
- Không cần, chúng ta sẽ đi ngay đêm nay. Thông báo cho đoàn tuỳ tùng chuẩn bị trước đi.
Trong đêm, toàn sứ giả Hitite rời khỏi kinh thành Thebes của Ai Cập trở về lãnh thổ của Hitite.
- Cái gì?! Hắn trở về Hitite rồi sao?
"Vàng của ta..."
- Có biết hắn trở về để làm gì không?
- Nô tì nghe được là được quốc vương của Hitite triệu về xử lý việc.
Ồ, nhìn hắn nhàn rỗi gần chết làm nàng nàng quên mất hắn là một hoàng tử chính hiệu. Kiểu, một hoàng tử mà lại lặn lội đường xa, hiểm trở chỉ để bắt cóc một cô gái chứ?
Asisu nhàn hạ đâm buồn chán. Bên Giza gửi thư nói rằng có ông lo liệu hết, lệnh bà cứ an tâm tĩnh dưỡng.
- Ari, sắp tới có sự kiện gì hay ho không?
- Không thưa lệnh bà.
- Chán thật đấy.
Carol cả ngày bận lo lắng cho Menfuisu rồi, không thể cùng nàng cải trang ra ngoài được. Unasu và Minue lại bận xử lý các việc trong triều khi Pharaoh chữa bệnh, chắc chắn không rảnh cùng nàng nói chuyện.
- Ari, mau đến điện thờ lấy vài quyển sách về ma thuật đến đây.
- Vâng.
Chi bằng dùng thời gian rảnh rỗi nghiên cứu cách trở về hiện đại. Như vậy mỗi lần gặp nguy hiểm có thể tốc biến về nhà.
- Thuận tiện tìm lại đoạn kí ức kia của Asisu.
Ari đi quả thực rất nhanh, chỉ độ hai khắc* đã quay lại.
*1 khắc= 15 phút
Phía sau nàng là các hạ nhân khiêng những hòm gỗ tới. Nếu đoán không nhầm thì trong đó là sách cả.
- Được rồi, để vào bên trong đi.
- Cẩn thận chút.
Asisu mở hòm ra, cũng không nhiều sách lắm. Nhưng chỗ sách này nàng cũng phải mất vài ngày mới đọc hết được.
Quyển này, quyển này, cả quyển này nữa. Bìa tuy nhìn cũ kỹ một chút nhưng nội dung bên trong có vẻ rất hay.
- Ari, lấy cho ta một ấm trà và một đĩa hoa quả . Ta thích ăn táo hơn.
- Vâng.
- À còn nữa, đừng cho ai bước chân vào đây.
Ari cúi đầu lui ra. Asisu ôm chồng sách đặt lên bàn, còn bản thân thì ngồi ngay tràng kỉ cạnh đó. Gió thổi nhè nhẹ mát rượi, đúng là cực kì sảng khoái!
- Xem nào...
Nàng phủi bụi bám trên bìa sách, nhẹ tay lật từng trang ra. Những tờ giấy đã ngả sang màu vàng, chữ cũng đậm lên không ít.
Lướt qua vài chương, cũng không có gì đặc biệt. Sở dĩ nàng không tin vì quá mức phức tạp, hơn nữa lại còn cần nhiều nguyên liệu. Bỗng dưng đi tìm những loại nguyên liệu như vậy người khác đương nhiên sẽ nghi ngờ. Nhất là Imhotep, từ lần cứu Menfuisu đối với nàng đã có không ít hoài nghi.
May cho Asisu, điện thờ này ít người lui đến, lại không nằm trong tầm giám sát của triều đình. Ari nhanh chóng vận chuyển nếu không thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
- Ari.
- Lệnh bà có việc sai bảo?
Nàng thì thầm vào tai Ari.
- Tìm cho ta cái này... cái này... đừng để ai biết.
- Vâng.
Ari cũng không nhiều chuyện hỏi lý do. Lặng lẽ sai thủ hạ đi đến các tay lái buôn tìm mua.
________________________________
- Đã lâu không gặp, hoàng tử.
Trong căn hầm tối, một ông lão dáng người đầy đặn đứng quay lưng vào nồi đồng đang nấu một thứ thuốc sôi sùng sục.
Lão nhìn thấy hoàng tử mà lão luôn tôn sùng đến, trong lòng không khỏi có chút an tâm.
- Đã lâu không gặp, thầy.
Hắn kéo khăn trùn xuống, lộ ra mái tóc màu bạch kim đặc trưng.
- Có phải người đến tìm ta là vì người đó không?
Đôi mắt nhăn của ông thoáng buồn.
- Nếu người đã biết vậy tại sao còn hỏi ta?
- Hoàng tử đến cuối cùng cũng đã gặp được người đó rồi, còn đến hỏi ta làm gì?
Tiếng gậy lộc cộc đưa Raiha đến cạnh nồi thuốc. Mặt nước bỗng tĩnh lại, bên trong phản chiếu gương mặt của chính lão, sau đó lại sôi sùng sục lên.
- Ta vẫn chưa gặp được. Thầy, đây là lần đầu tiên ta cầu xin người.
- Tại sao người lại cứ cố chấp như vậy.
Một tia linh cảm xẹt qua, lão bỗng la lớn:
- Điện hạ cẩn thận!
Trên trần đột nhiên mở ra một lỗ lớn. Một vật thể không xác định được chớp mắt rơi xuống, đè lên người Izumin.
- Đau.
Asisu mở mắt, tình huống này có chút không đúng thì phải. Sáu mắt nhìn nhau, ai cũng há hốc mồm. Mấy quyển sách quả nhiên không đáng tin mà.
- Xin... chào...?